Thật là giống Tưởng Mộ Thừa, cực kì tự luyến và tự tin.
Tô Vận đưa Nhiên Nhiên đến bên hồ, vừa đi một vòng cô bé đã gào khóc kêu mệt, không chịu đi, bọn họ mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Nhiên Nhiên còn vì miệng vết thương chưa lành hẳn, mới đi một vòng đã thở hồng hộc.
Vẫn còn đang thở gấp, cô bé liền nói: “Mợ, con muốn xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
“Đúng vậy, chính là chuyện của dì Nịnh Nịnh, là lỗi của con, không phải của cậu.” Mắt Nhiên Nhiên tròn xoe, bộ dạng thành khẩn, “Đêm đó nếu không phải tại con, cậu sẽ không xen vào chuyện người khác đâu. Con chỉ nghe lời phiến diện từ dì Viên, con cảm thấy dì ấy là người lớn sẽ không nói dối, nên con tin sái cổ.”
Tô Vận sờ sờ đầu cô bé, “Không có việc gì, không ai trách con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT