Lam Diệu Dương hơi thất vọng nhưng vẫn nghe theo đứng dậy tạm biệt. Nghê Lam tiễn anh đến tận ngoài cửa, Lam Diệu Dương nhìn cửa nhà cô, nói với cô hay là công ty thuê một căn nhà giúp cô, điều kiện an ninh tốt, phòng cũng lớn hơn một chút, ở cũng dễ chịu, an toàn. Đơn vị quản lý ở chỗ này không tốt, lơ ra một lúc chó săn mà phát hiện ra địa chỉ này, đoán chừng bọn họ cũng không ngăn được chó săn.
Đang nói chuyện thì thang máy tới rồi, Nghê Lam liền đi thang máy cùng Lam Diệu Dương xuống lầu, nói với anh cô không cần, tiền thuê nhà cô đã trả rồi, hơn nữa nhà anh thuê chắc chắn cũng giống cái xe anh phái tới, lại càng dễ bị chó săn phát hiện.
“Không đâu. Lần trước thật sự là ngoài ý muốn.” Lam Diệu Dương không phục lắm, “Chiếc đó là xe của công ty, lúc nào cũng điều đi đón người, cho nên chó săn mới nhận ra, lần sau không để nó đi nữa.”
Giọng nói kia cực kỳ ghét bỏ, giống như quên đi lần đó anh chọn cả nửa ngày mới chọn trúng chiếc xe đó để giao trọng trách, đặt hoa tươi và bánh kem.
Nghê Lam cười ha ha ha.
Hai người đã xuống dưới lầu, Trần Châu thấy Lam Diệu Dương đi xuống nhanh chóng xuống xe mở cửa cho Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương không nhìn anh, nói với Nghê Lam, “Ơ, em lại xuống rồi, anh tiễn em trở lên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT