Cổ Hoắc gọi điện thoại cho Nghê Lam trước mặt Lam Diệu Dương, điện thoại rất nhanh được bắt máy. Cổ Hoắc nói thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cô Nghê, cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi muốn hỏi anh ta có biết tôi không, là ai kêu anh ta ở đó chụp lén tôi.” Nghê Lam cảm thấy bản thân không có gì phải giấu diếm, “Khéo như vậy có thể chụp được, quả là khả nghi? Tôi muốn điều tra chân tướng.”
Lam Diệu Dương nghe được liền nhíu mày, vẻ mặt không chịu nổi. Người phụ nữ này diễn kịch thật giỏi!
Cổ Hoắc thiếu chút nữa bị biểu tình của ông chủ chọc cười, vội vàng nghiêm mặt nói: “Tôi đã hỏi rồi. Anh ta nói không biết cô, trước kia cũng chưa từng gặp cô, cũng không phải cô tự sắp xếp sẵn kêu anh ta tới chụp bậy.”
Nghê Lam thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn tốt, còn không ngu xuẩn tới mức bôi đen mình thành bộ dạng như vậy, coi như cũng có chút an ủi.
“Vậy ai bảo anh ta đi chụp lén vậy?” Nghê Lam hỏi.
Lam Diệu Dương lắc đầu với Cổ Hoắc.
Cổ Hoắc nói ngắn gọn: “Cô Nghê, việc này không liên quan tới cô, chỉ là một người chụp ảnh tiêu khiển, đúng dịp chụp được cô mà thôi.”
Trên thực tế, người chụp ảnh nghiệp dư Lý Mộc nói đúng lắm, anh ta ở trong tiệc tối nghe được có người nói đêm nay Từ Tương và Lam Diệu Dương hẹn hò trên lầu. Chỉ nghe một câu à như thế, phía sau đã bị ngắt lời, anh ta lại nghe ngóng mà không nghe ngóng được gì.
Sức hút của Từ Tương không tệ, đề tài về Lam Diệu Dương độ hot cao, chuyện xấu của hai người rất hot, đêm đó lại là lễ chúc mừng ‘Cõi mộng’, tình duyên hai người do bộ phim này mà nên, cho nên nếu hẹn đêm nay lên lầu gặp mặt cũng không phải không có khả năng.
Từ Tương đối với vụ tai tiếng tình cảm này luôn luôn không phủ nhận rõ ràng, thái độ giấu đầu lòi đuôi. Lam Diệu Dương lại không quan hệ tuỳ tiện với cánh nhà báo, không thừa nhận, nhưng lại khiến cho mọi người cực kỳ chú ý. Việc này có độ hot. Lý Mộc muốn cướp được tin tức có một không hai để bán giá tốt, liền nghĩ cách chụp ảnh, thật đúng là để cho anh ta đợi được.
Chỉ tiếc không phải Từ Tương mà là một người mới trong nghề có chụp cũng không ra trên quốc lộ 108. Nhưng hình ảnh đích thực kích thích, Lam Diệu Dương lộ ra diện mạo gợi cảm khí phách không giống như trước đây, vậy cũng đủ bùng nổ rồi. Lý Mộc bán video này cho một studio kiếm được không ít.
Lam Diệu Dương rất cảnh giác với kiểu chó săn như Lý Mộc vậy, loại người này không có giới hạn, đeo bám, lấy lòng, nịnh bợ, cái gì cũng dám chụp, cái gì cũng dám viết, rất có kiên nhẫn, lợi dụng tất cả mọi dịp. Lời bọn họ nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.
Anh không muốn Nghê Lam mượn cơ hội quấy rầy, hoặc là trước kia thực sự không quen biết Lý Mộc nhưng sau cấu kết làm bậy làm ra trò gian trá gì, cho nên có thể tránh được thì tránh. Cổ Hoắc đương nhiên hiểu tâm tư ông chủ mình, liền nói với Nghê Lam, “Chỉ là trùng hợp thôi.”
“Vậy à.” Nghê Lam không nổi giận, tiếp tục hỏi: “Các anh tra rõ chuyện thẻ phòng chưa?”
Cổ Hoắc bình tĩnh hỏi lại: “Cô Nghê khôi phục trí nhớ sao? Tìm thấy thẻ phòng kia rồi?”
Vậy chính là vẫn chưa điều tra ra. Nghê Lam nói: “Trong hệ thống máy tính khách sạn nhất định sẽ có ghi lại là ai lấy thẻ phòng chứ? Đã kiểm tra qua mấy người trực ca chưa?”
Cổ Hoắc liếc mắt nhìn Lam Diệu Dương một cái, không đáp lời. Quả thật nên có ghi lại, nhưng trong ghi chú lại không có. Có người lẻn vào lỗ hổng trong hệ thống, hoặc là lợi dụng quyền hạn xử lý. Đã kiểm tra qua nhân viên trực ca, cũng xem qua camera giám sát, nhưng không tìm ra được gì. Chỉ có thể xử phạt quản lý cấp cao của khách sạn, lập ra quy định nghiêm ngặt hơn, nâng cấp hệ thống, nhưng chuyện này rốt cuộc là do ai làm còn chưa biết.
“Bảo vệ và quản lý của các anh cực kỳ có vấn đề a.” Nghê Lam ở bên kia điện thoại giống như lầm bầm lầu bầu.
Lam Diệu Dương nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Hoắc.
Cổ Hoắc vội nói: “Cô Nghê, thận trọng lời nói và việc làm. Hành vi quấy rầy của cô đã gây phiền phức cho ông chủ và công ty chúng tôi, chúng tôi bảo lưu quyền lợi tư pháp truy cứu trách nhiệm của cô Nghê, hy vọng cô Nghê không phạm lại sai lầm.
Liên quan đến chuyện lần này, hy vọng cô Nghê ngậm chặt miệng, không cần mượn cơ hội làm lớn chuyện. Nếu cô ở bên ngoài nói bậy nói bạ gây chuyện, hoặc là cố ý tạo chuyện liên quan tới Lam tổng, chuyện này chỉ sợ không cách nào xoay chuyển. Công ty chúng tôi nhất định truy cứu tới cùng.”
Cổ Hoắc uy hiếp xong, nghe thấy Nghê Lam nói: “Anh Cổ, xin anh yên tâm, tôi chẳng muốn rước chút phiền toái nào, tôi nhất định… Oh shit…”
Sau đó trong điện thoại đột nhiên xuất hiện mấy tiếng rè rè hỗn loạn, còn có tiếng người quát lớn, tựa hồ còn kèm theo tên Nghê Lam. Ngay sau đó, một tiếng ‘rầm’ vang lên, như là tiếng đóng mạnh cửa.
Cổ Hoắc và Lam Diệu Dương đưa mắt nhìn nhau, sau đó nghe được Nghê Lam nói: “Anh Cổ, chỗ tôi có việc phải xử lý, chúng ta liên lạc sau.”
Điện thoại bị cúp.
Cổ Hoắc nhìn nhìn điện thoại, Lam Diệu Dương phất phất tay, ý bảo anh có thể cất đi rồi.
“Từ Tương và Cao Hồng Bác đều nói không làm việc này?” Lam Diệu Dương hỏi.
Cao Hồng Bác là người đại diện của Từ Tương.
Cổ Hoắc trả lời: “Đúng vậy. Từ Tương nói lúc ấy cô ấy vẫn ở trong buổi tiệc, không biết việc này. Cao Hồng Bác cũng nói không có, hẳn là đối thủ nhân cơ hội bôi đen truyền loạn, bọn họ đang xử lý với truyền thông. Anh ta còn nói hôm nào sẽ mời tiểu Lam tổng ăn một bữa cơm tạ tội, là bọn họ làm phiền tiểu Lam tổng.”
Lam Diệu Dương quăng bút vào trong hộp cắm bút: “Anh nói với anh ta, không cần anh ta mời, không có việc công gì thì đừng hẹn. Nếu biết làm phiền tôi vậy thì cách tôi xa một chút, bộ thấy tôi không đủ chuyện phiền hà hay sao?”
Cổ Hoắc vội vàng đáp vâng.
Lam Diệu Dương lại nói: “Lát nữa anh đi tìm Nghê Lam một chuyến, giáp mặt cảnh cáo cô ta một lần. Anh cũng đánh tiếng với Phong Phạm, để cho bọn họ quản tốt người phụ nữ ngu xuẩn này. Tôi mặc kệ bọn họ có hủy hợp đồng hay không, hiện đang tiến hành tới bước nào, tóm lại tôi không muốn thấy cô ta quấy rầy tôi, chuyện chẳng đâu vào đâu cứ bị nhắc mãi, cũng không muốn tên cô ta dính với tên tôi, lại càng không muốn có người nghi vấn là làm thế nào cô ta lấy được thẻ phòng lên lầu.”
Cổ Hoắc đáp lại, báo cáo xong phần công việc còn lại liền đi ra ngoài.
Lam Diệu Dương vùi đầu vào công việc, một lát sau mở một cuộc họp. Cuộc họp này rất lâu, họp xong trở lại văn phòng đã thấy Cổ Hoắc qua báo: “Sếp, Nghê Lam lại lên hot search rồi.”
Lam Diệu Dương sửng sốt: “Có liên quan tới tôi?”
Cổ Hoắc gật đầu: “Có người tự xưng là fan của anh, chạy tới bệnh viện quấy rầy Nghê Lam, lại còn quay trực tiếp. Đoạn video ngắn trong phòng bệnh đã được người ta truyền tay trên weibo, bùng nổ rồi.”
Lam Diệu Dương nhíu mày lại, tiếp nhận máy tính Cổ Hoắc đưa qua xem.
Trong clip, ngay từ đầu màn ảnh là chiếu sàn nhà, có giọng nữ sinh nhỏ tiếng nói chuyện: “Tình báo tuyệt đối không sai, hôm qua tớ đã đi xem rồi, Nghê Lam kia quả thật ở trong phòng bệnh này.”
Một giọng nữ sinh khác nói: “Chúng ta tuyệt không ảnh hưởng đến những người khác, sự tình là do Nghê Lam làm, chúng ta tìm một mình cô ta tính sổ.”
Tiếng hai nữ sinh cực kỳ trẻ tuổi, giọng the thé.
“Đúng vậy.” Nữ sinh A lại nói: “Cũng phải cho mấy người phụ nữ không biết xấu hổ khác một lời cảnh cáo, đừng tưởng tạo scandal, khi dễ người khác, khiến cho người khác ghê tởm là xong chuyện.”
Nữ sinh B: “Nhất định phải nhận được giáo huấn.”
Lúc này một giọng nữ sinh C cất lên: “Muốn thành danh, muốn đầu tư, muốn tiền cũng phải có chút mặt mũi.”
Lam Diệu Dương nhíu mày, đây là đi mấy người?
Mấy bình luận công kích cũng rất nhiều, người nào người nấy đều kích động.
‘Nói đúng lắm, nhất định phải dạy dỗ cô ta!’
‘Sao mấy người nói hoài thế, tôi đã xem gần 10 phút rồi còn không thấy mấy người ra tay, ngay cả bóng lưng tiện nhân kia cũng chưa thấy. Nhanh lên a!’
‘Không muốn nghe mấy người nói lời vô nghĩa, mau ra tay đi!’
‘Các người lẹ lẹ đi, không thì một lát bảo vệ tới đó!’
‘Chúc thành công!’
‘Chú ý an toàn! Cho dù có được hay không, mau chạy!’
Nữ sinh A: “Chính là người này rồi.” Các cô ngừng lại.
Nữ sinh B: “Cửa không khoá. Chờ một chút, tớ đi thăm dò cô ta. Cô ta đang gọi điện thoại.”
Nữ sinh A: “Được rồi, bây giờ xung quanh không có ai. Chuẩn bị xong chưa..”
Nữ sinh C: “Hành động!”
Ngay sau đó màn ảnh giơ lên, vừa hoảng vừa đi tìm mục tiêu.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên giường bệnh nói điện thoại. Lam Diệu Dương liếc mắt một cái liền nhận ra, cô gái này đúng là Nghê Lam.
Mặc dù anh rất chán ghét cô nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là mặt mộc, dưới camera điện thoại, cô cũng trông rất được.
Nghê Lam vừa nói: “Tôi không muốn rước phiền toái gì, tôi nhất định…” Vừa nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, sau đó cô mắng: “Oh, shit”, liền nhanh chóng nhảy dựng lên, có chút chật vật lăn xuống giường, thân hình nhanh nhẹn né rau quả thối nát cùng trứng gà mấy nữ sinh chọi tới. Trong màn ảnh có thể thấy giường bệnh bị ném đến dơ bẩn.
Mấy nữ sinh vừa mắng Nghê Lam không biết xấu hổ, vô sỉ, thấp hèn, dơ bẩn, vừa đuổi theo Nghê Lam chọi rau quả thối, trứng gà. Động tác Nghê Lam vô cùng nhanh, cô vọt vào WC ở sát đó, giữ cửa đóng ‘rầm’ lại. Rau quả cùng trứng gà bị đập trên cửa, Nghê Lam mạo hiểm tránh được.
Lam Diệu Dương trợn mắt há hốc mồm: “Mấy cô này điên rồi sao?”
Tình cảnh tiếp theo đó hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Lam Diệu Dương.
Nghê Lam không im lặng, không sợ hãi khóc, không hô quát mắng chửi, mà ngăn cách cửa nhà vệ sinh lớn tiếng kêu gọi mấy nữ sinh kia đầu hàng: “Điều 246 của luật hình sự, tội vũ nhục, phỉ báng. Dùng bạo lực hoặc phương pháp khác công nhiên vũ nhục người khác hoặc là bịa đặt sự thật phỉ báng người khác, tình tiết nghiêm trọng, có thể đi tù dưới ba năm, tạm giam, quản chế hoặc tước đi quyền lợi công dân.”
Lam Diệu Dương: “…”
Ghê hồn, phong cách này không có ai có, chắc là người duy nhất trong làng giải trí đi.
...
Quả thật là cực kỳ không giống người bình thường, mấy bình luận công kích kia cũng hoàn toàn kinh ngạc, tất cả đều …
Mấy cô gái livestream kia có lẽ cũng không ngờ Nghê Lam lại phản ứng như vậy, đột nhiên thất thần đứng ở đàng kia không bỏ chạy.
Nghê Lam vẫn tiếp tục kêu gọi đầu hàng: “Điều 293 luật hình sự, tội gây sự tranh chấp, tùy tiện ẩu đả người khác, truy đuổi, chặn đường, nhục mạ, đe dọa người khác, gây mất trật tự nơi công cộng, phạt tù dưới năm năm hoặc tạm giam, quản chế. Tập hợp người khác thực hiện nhiều lần các hành vi kể trên, gây mất trật tự xã hội nghiêm trọng, phạt tù từ năm năm tới dưới mười năm, cũng có thể phạt tiền.”
Lam Diệu Dương: …
Người xem livestream đều tỉnh táo lại, bình luận đầy: ‘Ha ha ha ha ha ha ha ha ha’
Có người nói: ‘Tốc độ Baidu này rất nhanh.’
Lại có người bình luận: ‘Cô gái này có độc nha!’
Lam Diệu Dương cảm thấy quả thực có độc.
Còn có người nhắc nhở mấy nữ sinh livestream mau chạy.
Mấy nữ sinh kia cuối cùng cũng phản ứng, quay đầu bỏ chạy, màn hình tắt sau cái đóng cửa thật mạnh.
Đoạn video clip này cực kỳ hot trên weibo, tài khoản nào cũng chia sẻ lại.
Hai đề tài #Tôi không biết xấu hổ tôi biết pháp luật ## Fan của Lam đáng yêu báo thù đều trở thành tìm kiếm hot.
Lam Diệu Dương không hiểu gì lại bị đám anti-fan nhân cơ hội này lôi vào cuộc. Fan làm chuyện ngu ngốc bị mấy anti-fan đổ lên đầu Lam Diệu Dương. Nói gì mà anh dung túng cho fan làm chuyện xấu, chủ nào tớ nấy, v…v. Còn nói chỗ đó là bệnh viện, chạy đến bệnh viện làm chuyện như vậy thật quá đáng.
Anti-fan của mấy ngôi sao khác hoặc mấy đối thủ khác cũng nhân cơ hội bắt đầu lên án hành vi không lý trí của các fan. Lôi ra từng điều trong bộ luật Nghê Lam kêu gọi đầu hàng là chuyện đần độn, mắng qua chửi lại.
Thậm chí còn có người bắt đầu đăng bài phổ cập pháp luật.
Sự kiện Nghê Lam bị tập kích cứ như vậy dấy lên một trận chiến gió tanh mưa máu giữa các fan trên weibo.
Cô thật là có độc nha. Lam Diệu Dương nghĩ.
Đương nhiên bản thân Nghê Lam cũng cực kỳ xui xẻo, hướng gió của dư luận đa số đều đang mắng cô cười nhạo cô.
Có người tiếc hận không đánh được cô, không thể nhìn đến bộ dạng xấu mặt của cô, còn có người châm chọc trình độ không biết xấu hổ của Nghê Lam khiến cho người ta mở mang tầm mắt, tự mình chạy tới quấy nhiễu người khác thì được, nhưng lúc người khác tới quấy nhiễu mình thì lại trốn sau cửa, làm bộ làm tịch dùng pháp luật, một trong những chuyện kinh tởm nhất trong lịch sử, v.v.
Còn có người bắt đầu đặt câu hỏi, vậy bản thân Nghê Lam ban đêm xông vào khách sạn có tính là phạm pháp không? Có người trả lời, phải xem cô xâm nhập vào thế nào, làm sao cô có được thẻ phòng.
Cổ Hoắc biết Lam Diệu Dương quan tâm đến vấn đề này, cho nên anh cố ý lôi vấn đề này ra cho Lam Diệu Dương xem.
Chuyện này nếu tiếp tục thảo luận nữa sẽ không hay. May mà cuộc đại chiến giữa fan lại càng thu hút hơn, không ai để ý đến đề tài này.
Cổ Hoắc ở một bên chờ Lam Diệu Dương quyết định, chuyện này kỳ thật không dễ xử lý. Mấy nữ sinh dùng danh nghĩa fan Lam Diệu Dương đi công kích người khác, chuyện này thật bôi nhọ thanh danh Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương đương nhiên phải khiển trách hành vi như vậy.
Nhưng nếu anh cao giọng trách mắng, kia anh cũng phải tỏ rõ thái độ về chuyện của Nghê Lam, như vậy việc Nghê Lam lấy được thẻ phòng lại bị khui ra lần nữa. Nhưng nếu không lên án, người không biết lại cho rằng Lam Diệu Dương thực dung túng cùng cổ vũ hành động trái pháp luật kiểu này của fan.
“Giúp cô ta loại bỏ hot search, xóa hết những nội dung này đi.” Lam Diệu Dương phân phó, “Chuyện khác tự tôi sẽ xử lý.”
Cổ Hoắc đáp lời, đi ra ngoài làm theo.
Lam Diệu Dương viết weibo, nội dung rất dài.