Nắng Gắt Gặp Mưa Rào

Chương 20


2 tháng

trướctiếp

Hai mươi phút sau, Thiệu Gia Kỳ ở dưới lầu nhìn thấy Nghê Lam đạp xe tới công ty.

Cô mặc quần jean màu đen, một chiếc áo có cổ, bên ngoài khoác một chiếc jacket ngắn màu đen, lưng đeo ba lô đen, đeo khẩu trang màu đen, đi đôi giày thể thao màu đen, cả người gần như hòa vào sắc trời tối. Tốc độ đạp xe của cô còn rất nhanh, giống như con dao lao trong không gian đến trước mặt Thiệu Gia Kỳ, khí thế mạnh mẽ giống như sát thủ khiến Thiệu Gia Kỳ giật nảy mình.

Thiệu Gia Kỳ đưa chứng từ cho Nghê Lam, cực kỳ không an tâm. “Hay là em đợi hai ngày nữa hãy nói, tháng này chị cho em mượn trước.”

“Không được.” Nghê Lam tức hồng hộc, cất kỹ chứng từ xong thì nhấn bàn đạp chạy đi, chiếc xe lao nhanh giống như mũi tên.

Thiệu Gia Kỳ thật sự rất sốt ruột, vội vàng đi tới bãi xe lái xe mình đuổi theo. Cô gái này cũng đừng có ở nửa đường lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Bậy bậy, sẽ không đâu. Cô ấy sẽ không thảm như vậy.

Xe Thiệu Gia Kỳ chạy một đoạn ngắn thì liếc mắt thấy Nghê Lam. Nghê Lam đạp xe cực kỳ nhanh, tận dụng mọi khả năng. Thiệu Gia Kỳ nơm nớp lo sợ, chớp mắt lại không thấy Nghê Lam, thế là chuyên tâm lái xe đến cửa hội trường khách sạn đợi.

Thiệu Gia Kỳ tới trước, sợ không tìm thấy Nghê Lam liền gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói với cô mình cũng đã tới rồi, bảo cô đừng kích động.

Một lát sau nhận được tin nhắn của Nghê Lam, cô nói cô cũng tới rồi, nhưng kêu Thiệu Gia Kỳ cứ mặc kệ cô, tự cô có thể xử lý.

Thiệu Gia Kỳ hoảng lên, thật sự sợ Nghê Lam sẽ đánh La Văn Tĩnh.

Thiệu Gia Kỳ dạo một vòng không tìm thấy Nghê Lam, cô vào khách sạn, phát hiện không có thiếp mời không thể vào hội trường. Cô lại quay ra, lại đảo mắt thấy được bóng dáng màu đen lóe lên, cô nhanh chóng đuổi theo. Nghê Lam phát hiện có người sau lưng liền dừng lại.

“Nghê Lam.”

“Chị về đi, chị Gia Kỳ. Em sẽ xử lý ổn thoả.” Nghê Lam nói xong lại đi. Thiệu Gia Kỳ đi theo cô muốn khuyên nhủ, lại thấy Nghê Lam đi đến chân tường đột nhiên nhảy chồm lên, bám lấy đường ống bò lên trên.

Thiệu Gia Kỳ bị dọa sợ gần chết, nhìn xung quanh một chút sợ có bảo vệ lại đây, lại không dám kêu, đành trơ mắt nhìn Nghê Lam mạnh mẽ bò lên lầu ba, vừa mở cửa sổ nhìn quanh một chút sau đó nhảy vào.

Lam Diệu Dương vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, không kịp chuẩn bị tâm lý đột nhiên nhìn thấy một người nhảy từ cửa sổ vào. Anh bị dọa cứng đờ, lại thấy người nọ tháo khẩu trang xuống, làm động tác ‘suỵt’ với anh.

Mẹ nó! Nghê Lam!

Lam Diệu Dương bị dọa đến nín tè, đây chính là lầu ba nha!

“Cô lại sao thế này?” Lam Diệu Dương quả thực nghiến răng nghiến lợi.

Nghê Lam cũng ngây người. Làm thế nào mà đi đòi nợ cũng có khả năng gặp được Lam Diệu Dương thế này.

Xong rồi, theo những gì đã xảy ra trước đây, thấy người đàn ông này liền chứng tỏ sự tình chỉ sợ không thuận lợi như vậy.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Nghê Lam kéo Lam Diệu Dương một cái, lách mình trốn vào phòng kế bên, đóng cửa lại.

Nhà vệ sinh của hội trường rất xa hoa rộng lớn, gian phòng và bồn tiểu có góc ngăn cách thành hai không gian. Người nọ bước vào đây đi về phía bồn tiểu. Lam Diệu Dương dùng khẩu hình nói: “Tại sao tôi phải trốn?”

Nghê Lam không nói hai lời đã mở cửa đẩy anh ra ngoài!

Mẹ kiếp!

Lam Diệu Dương tức giận, người bên kia nghe được động tĩnh dừng chân, Lam Diệu Dương sợ anh ta qua đây, nhanh chóng quẹo ra ngoài. Vừa nhìn, là người quen. Người kia chủ động chào hỏi Lam Diệu Dương, sau đó tiếp tục đi tiểu.

Lam Diệu Dương cực kỳ xấu hổ lại không dám bỏ lại Nghê Lam để ra ngoài, liền giả vờ rửa tay. Mỗi ngón tay đều rửa tỉ mỉ sạch sẽ đến hai lần, người kia đi tiểu xong cũng rửa tay, liếc mắt kỳ quái nhìn Lam Diệu Dương, không biết tay anh bị cái gì nhưng cũng không hỏi, chào một tiếng khách sáo rồi ra ngoài.

Lam Diệu Dương thở phào một hơi, anh nhanh chân bước về hướng gian phòng, nhỏ giọng quát: “Cô mau ra đây, đi khỏi đây ngay.”

Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, một mỹ nữ chân dài mặc dạ phục đen bước ra.

Trái tim này của Lam Diệu Dương đập mạnh, thiếu chút nữa là đe dọa đến tính mạng.

Biến hình trong nhà vệ sinh sao?

Đây là thích mượn nhà vệ sinh để làm chuyện bí mật ư?

Lam Diệu Dương chống nạnh, khí thế hùng hổ: “Cô rốt cuộc đến đây làm gì?”

“Tôi tới đòi nợ sếp tôi.” Nghê Lam ngó quanh một vòng, liền ném ba lô quần áo đen lên nóc của cái hốc để đồ linh tinh.

Cô lúc này tóc dài xõa vai, trang phục tao nhã, cầm trong tay chiếc ví nhỏ, chân mang giày cao gót màu bạc, quả thực rất giống người tham gia tiệc tối.

Lam Diệu Dương hỏi: “Cô ta thiếu cô bao nhiều tiền, cô lại muốn dùng tư thế đặc công này lên sân khấu đòi nợ.”

“Chắc gần một vạn đi.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Tiền không phải vấn đề. Là vấn đề tôn nghiêm.”

Vấn đề này nghiêm trọng rồi.

...

Nghê Lam mím môi, “Không có tiền càng không có tôn nghiêm, vì vậy khó chịu gấp bội.”

Lam Diệu Dương: “…” Vẻ mặt cô phong phú như vậy, nhìn ra được rất khó chịu.

“Đúng rồi, sếp tôi còn nói, vì anh tạo áp lực, yêu cầu đóng băng mọi hoạt động của tôi, vì vậy chị ấy mới muốn chỉnh tôi như vậy.”

Lam Diệu Dương: “…”

Hình như đúng là có chuyện như vậy.

Lam Diệu Dương không khỏi nhớ tới chuyện Nghê Lam cứ đen hết lần này đến lần khác trên mạng, mà lần cuối cùng còn vì bảo vệ anh.

Không hiểu sao, anh lại có cảm giác mắc nợ.

Nghê Lam nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: “Lam tổng, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”

Lam Diệu Dương cảm thấy anh nói không nên lời chữ ‘Không’.

“Anh có thể nói rõ một chút với mấy vị lãnh đạo bên công ty tình huống của chúng ta bây giờ không?”

Lam Diệu Dương: “… Chúng ta bây giờ là tình huống gì?”

Nghê Lam thành khẩn nghiêm túc nói: “Chính là chúng ta đã hóa thù thành bạn, xóa bỏ hiềm khích trước kia, đang tăng tốc hướng tới quan hệ bạn bè tốt. Cho nên bây giờ anh thay đổi ý định, không muốn đóng băng tôi nữa.

Mà trải qua thời gian quen biết nhau này, anh cảm thấy tôi có ngoại hình, điều kiện tốt, biết chịu khổ, lại nghe lời, nhất định tiền đồ như trải gấm, kêu công ty bồi dưỡng cho tôi thật tốt, đừng bỏ lỡ nhân tài.”

Lam Diệu Dương cố gắng khống chế sắc mặt mình, anh thật sự gặp phải yêu tinh rồi, cái loại biết diễn kịch này! Da mặt lại dày! Mẹ nó, cũng biết co giãn quá đi! Cái dũng khí giơ ngón tay thối với tôi thì sao! Cái dũng khí từ chối kết bạn Wechat với tôi đâu rồi!

Nghê Lam mong ngóng nhìn anh, mang theo biểu tình đáng yêu dễ thương: “Lam tổng, hiện giờ tôi thật sự rất thảm. Công ty tôi muốn hủy hợp đồng với tôi, mở miệng ra là đòi tôi bồi thường hơn hai trăm vạn. Tôi mời không nổi luật sư, không kiện cáo được, bây giờ mỗi ngày đều phải ăn mì gói.

Tôi không có việc làm không có thu nhập, khó khăn lắm mới quay được một cái quảng cáo, công ty còn giữ lại tiền lương với cát xê của tôi không chịu trả. Tháng sau ngay cả mì ăn liền tôi cũng không có mà ăn. Tôi không muốn chết đói, cũng không muốn ra đường đứng, không muốn làm ăn xin.”

Lam Diệu Dương thật muốn dùng tay che mặt cô đi, anh cảm thấy bàn tay này của anh có thể ngăn được toàn bộ gương mặt cô. Có kỹ năng diễn xuất này, đi trên con đường chính không tốt sao?

Mà anh rất muốn oán hận nói với cô một câu: ‘Đã thê thảm như vậy, sao ngay cả bao đỏ cũng không thèm. Có thể thấy được cũng không nghèo đến vậy.’

Nghê Lam nhìn anh.

Thật là, ánh mắt còn biết diễn trò, không thẹn là cô.

Lam Diệu Dương hắng giọng một cái, cứng rắn nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Đỗ tổng và La tổng đều ở hội trường.”

Ý là đồng ý giúp đỡ? Nghê Lam cao hứng, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lam Diệu Dương, chờ anh dẫn đường.

“Bên ngoài toàn là phóng viên…” Lam Diệu Dương lại nói.

Nghê Lam lui ra xa ba mét.

Lam Diệu Dương: “…”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh. Sau đó hai người đồng thời mở miệng.

Lam Diệu Dương: “Tôi không nói sẽ dẫn cô qua đó.”

Nghê Lam: “Vậy Lam tổng anh đang bận ư?”

Hai người nói xong đều sững sờ.

Sau đó Nghê Lam gật đầu một cái, tự nhiên nói: “Quấy rầy rồi, chào anh.” Cô tao nhã xoay người, cầm lấy túi xách liền đi ra ngoài.

“Cô chờ chút.” Lam Diệu Dương tức giận. “Cô định làm gì, định đánh La Văn Tĩnh, Đỗ Lợi Quần bọn họ một trận trước mặt mọi người sao?”

“Làm gì có, tôi không phải người tôn sùng bạo lực.”

Lam Diệu Dương nhếch miệng, tôi tin cô.

“Lam tổng có đề nghị gì hay sao?” Nghê Lam hỏi.

“Cô như vậy đi tìm bọn họ nói chuyện chẳng ích gì.”

Nghê Lam cười cười, “Chẳng ích gì thì không cần lý luận sao? Tôi biết, cho dù có gây một hồi cũng không lấy được tiền, bằng không mọi người đều náo loạn hết lên rồi. Nhưng không lẽ vì chẳng ích gì thì không làm sao? Bàn tay nhỏ này của tôi không nhéo được đùi chị ta thì chẳng lẽ phải ngậm miệng, ngay cả tức giận cũng không được thể hiện sao?”

Dĩ nhiên không phải. Lam Diệu Dương biết cô dám thể hiện cỡ nào.

“Coi như tôi không lấy được tiền, tôi cũng muốn chị ấy biết, tôi không dễ bắt nạt như vậy. Không nói lời nào, không phản kháng chỉ làm những người ức hiếp mình cảm thấy là chuyện đương nhiên. Yên tâm đi, tôi sẽ không ra tay. Tôi tính nói chuyện với bọn họ đàng hoàng.”

Nghê Lam vẫy tay, “Vừa hay nhiều phóng viên với các sếp lớn tập đoàn đều ở đây, tôi sẽ nói với mọi người một chút về cuộc sống của nghệ sĩ nhỏ bé dưới đáy xã hội cực khổ giãy dụa để kiếm cơm, nhận bao tủi nhục.

Kêu gọi các ông chủ, mấy vị quyền quý quan tâm một chút nỗi khổ dân gian, xin bọn họ ngoài việc bóc lột sức lao động của người ta để được vinh hoa phú quý, tinh thần sảng khoái ra còn phải để cho người lao động có miếng cơm ăn. Nếu không, nơi nào có áp bức nơi đó sẽ có phản kháng, chó vội còn biết nhảy tường, huống hồ gì phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh.”

Lam Diệu Dương: “…” Khúc đầu nói rất hay, câu cuối cùng kia là cái quỷ gì vậy?

Thật sự nhịn không nổi muốn mỉa mai cô: “Sao cô lại muốn làm diễn viên vậy? Đi làm người kể chuyện thì hay biết mấy.”

Nghê Lam hỏi anh: “Giờ tôi đổi nghề còn kịp sao?”

Cũng không chờ Lam Diệu Dương trả lời, tự cô nói tiếp: “Không kịp nữa rồi, bây giờ tôi bị hợp đồng trói buộc, tiền bị người ta chặn lại, làm việc gì cũng là làm không công, cho dù có là người kể chuyện nổi tiếng cả nước thì cũng không có cơm ăn.”

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam tiếp tục diễn: “Mỗi ngày đi diễn chỉ có thể miễn cưỡng chống vào bàn, nói với khán giả phía dưới sân khấu: ‘Chào mọi người, nhân lúc tôi còn chưa chết đói, tôi sẽ kể cho mọi người một đoạn cuối cùng’.”

Lam Diệu Dương: ‘Cô cuối cùng chắc chắn không phải chết vì đói, mà chết vì lắm miệng.’

“Anh thấy được không?” Nghê Lam hỏi anh.

“Được cái gì?”

“Vừa rồi tôi chỉ mới chứng minh một chút năng lực diễn đạt bằng tiếng Trung của tôi vẫn ok, thừa sức giảng đạo lý.”

Kia quả thực là quá được, quá mức phô trương.

Lam Diệu Dương cảm thấy cô gái này không phải đến đòi nợ, mà là đến chứng tỏ sự tồn tại trước mặt anh.

“Cho nên anh không cần lo tôi sẽ đánh người.” Nghê Lam hơi nghiêng đầu nhìn anh, động tác nhỏ này khiến Lam Diệu Dương muốn nói cô làm bộ ngây thơ thật đáng xấu hổ. Cô quả thật là đến thu hút sự chú ý của anh.

“Mà tôi hiện tại đều do Lam tổng ban tặng, lượt xem trên mạng đang cao như vậy, đám chó săn kia vì muốn tin nóng hẳn là sẽ viết cho tôi một bài đại náo hội trường.”

Lam Diệu Dương thầm thở dài, giả vờ ngây thơ, cẩn thận tính kế, lại càng đáng xấu hổ rồi.

Lam Diệu Dương hắng giọng một cái: “À, việc đề xuất tăng cường an ninh khách sạn, cám ơn cô.”

Nghê Lam nhìn anh, ba chữ ‘Đừng khách sáo’ đã đến bên miệng lại nuốt vào.

Lam Diệu Dương nhìn thấy vẻ mặt cô, không khỏi cười cười, cảm thấy cô nghĩ gì anh đều biết.

“Coi như để bày tỏ lòng cảm ơn, tôi nên báo đáp lại chút gì mới được.”

Nghê Lam chắp tay hành lễ, “Mong Lam tổng chỉ giáo.”

“Nghệ sĩ bé nhỏ tầng thấp nhất như cô không có lợi thế thương lượng. Vẫn là để tôi đi tìm Đỗ tổng tiến hành cuộc nói chuyện giữa các ông chủ quyền quý đi.”

Nghê Lam nhìn anh.

Lam Diệu Dương không hài lòng: “Vẻ mặt kia của cô là thế nào?”

‘Tôi sẽ im lặng xem vẻ mặt anh giả vờ bị ép bức.’ Nghê Lam nhếch miệng: “Đây chính là biểu tình đau lòng hạ quyết tâm giao phó hi vọng sinh tồn cho lão đại.”

“Thái độ không thành khẩn chút nào.” Lam Diệu Dương trách cô, “Đợi ở đây đi.”

“Được.” Nghê Lam ngoan ngoãn nghe theo.

Lam Diệu Dương đi được vài bước thì dừng lại, “Không đúng, đây là nhà vệ sinh nam, cô không thể đợi ở đây.”

Anh quay người lại, đi đến trước hộc để đồ linh tinh. Dáng dấp anh cao, chỉ hơi vươn tay kiễng chân đã lấy được chiếc ba lô Nghê Lam nhét trong hốc đồ linh tinh xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp