“Em không phải đánh khắp thiên hạ không đối thủ, Nghê Lam.” Lam Diệu Dương đi qua cầm tay cô. Ngón tay cô thon dài, trên đó có vết chai nhẹ.
“Vì lần đầu em nói với Lưu Tống rồi, sau đó Hồng Lôi lại đổi địa điểm, em không thể xác định được là có người nói cô ta hay là cô ta tự thay đổi sách lược để tránh theo dõi. Em không có ý hành động một mình, hơn nữa động tĩnh cảnh sát truy bắt tương đối lớn, em lo lắng Hồng Lôi phát hiện tình hình xung quanh không thích hợp. Cho nên em nghĩ em tự mình tới trước, đến đó rồi mới thông báo cho cảnh sát. Em với Hồng Lôi quần nhau thì cô ta sẽ không phát hiện ra cảnh sát đã bố trí rồi.”
“Lại còn viện cớ.” Lam Diệu Dương cốc đầu cô, “Cho dù là vậy em cũng có thể nói rõ cho Lưu Tống suy nghĩ của em à. Bọn họ đợi ở ngoài, em lên trước báo tín hiệu cho bọn họ xông vào, không chậm trễ. Chờ em đến rồi mới báo cũng đủ chết mười lần rồi.”
Nghê Lam lắc lắc tay anh: “Sao anh lại như vậy, trước kia anh không như thế, bây giờ chẳng đáng yêu chút nào rồi.”
“Đừng có diễn.” Lam Diệu Dương kéo tay cô xuống, bắt cô đứng ngay ngắn lại.
Nghê Lam không tình nguyện đứng thẳng lên.
“Em hứa với anh đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT