Mỗi lần thẩm vấn Tần Viễn đều nói câu này. Lưu Tống sắp thuộc lòng rồi, ông bình tĩnh nói: “Cha mẹ anh đều mua bảo hiểm, tên người hưởng bảo hiểm là anh.”
“Đúng vậy. Đối với chuyện này tôi không rõ ràng. Ông muốn hỏi chuyện bảo hiểm sao? Sau khi bọn họ ngoài ý muốn mất đi, tôi mới biết bọn họ có mua bảo hiểm. Tôi đoán hai người họ đi cùng, đại khái là tức giận ngày càng nhiều hơn. Tôi đoán thôi. Dù sao mỗi lần bọn họ cãi nhau cũng mang tôi ra làm lá chắn, nói cái gì mà đã làm gì cho con trai, tôi suốt ngày thế này thế nọ. Kỳ thật bọn họ chẳng làm gì vì tôi hết, tôi toàn dựa vào sức mình. Chuyện học hành, sự nghiệp, tiền bạc của tôi, toàn do tự lực cánh sinh mà có. Tôi không rõ vì sao bọn họ lại muốn mua bảo hiểm, sau khi chết rồi để lại chút tiền cho tôi thì hay lắm sao. Vì vậy tôi đã quyên góp tiền bảo hiểm rồi.”
Lưu Tống hỏi anh: “Anh rất thích chiếm thế thượng phong đúng không? Anh Tần. Cái gì anh cũng thích vượt lên đầu phải không? Nếu anh đoán được người khác muốn làm gì, anh liền làm trước, như vậy có phần vui sướng hơn đúng không?”
Tần Viễn lắc đầu: “Tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng đoán hay gài bẫy nào, đội trưởng Lưu. Tôi không quen biết Quan Phàn, tôi cũng không hại đội trưởng Âu Dương. Các ông có bất kỳ chứng cứ nào thì cứ dùng để tố cáo tôi.”
Lưu Tống nói: “Không phỏng đoán cái gì mà chỉ nói chuyện trước mắt. Anh cảm thấy tôi sẽ hỏi chuyện tiền bảo hiểm, sẽ dùng quan hệ tình cảm cha mẹ anh để nói chuyện nên anh đã cướp lời nói trước, anh khống chế sự tình, nắm giữ cơ hội.”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
“Sự thật là anh chỉ quyên tám mươi vạn, còn hai mươi vạn thì sao?” Tốc độ nói của Lưu Tống rất nhanh áp xuống câu hỏi đuôi của Tần Viễn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT