Âu Dương Duệ đã hiểu, nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ nói: “Cho dù trước kia Nghê Lam dùng thủ đoạn gì để điều tra, hoặc là Quan Phàn đã cho cô ấy đồ vật gì mà dân thường không thể có, nếu Viên cục muốn nhân cơ hội gài bẫy, Nghê Lam căn bản không thể nào xuất hiện được. Như vậy đi, tôi sẽ đi thăm dò ý tứ của Viên cục, có lẽ Viên cục không nhắc tới là vì bảo vệ Nghê Lam. Cũng giống như lúc mới bắt đầu ông ấy không nói Nghê Lam là nội ứng. Tôi thiên về hướng này hơn.”
Âu Dương Duệ dừng một chút, giống như xem xét lại toàn bộ mọi việc một lần, sau đó lại nói: “Cá nhân tôi cực kỳ tin tưởng Viên cục.”
Nhưng Lam Diệu Dương cảm thấy ngữ khí của Âu Dương Duệ cũng không quá chắc chắn, anh cũng không muốn đoán: “Chúng ta nên đề phòng nhiều chút cho an toàn.”
Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, lại nói: “Anh nói với Nghê Lam, nếu chuyện nằm vùng thực có phiền toái gì liền đẩy lên người Quan Phàn đi. Hiện tại Quan Phàn hôn mê, bọn họ cũng không cách nào kiểm chứng được. Hơn nữa cho dù Quan Phàn tỉnh, cô ấy cũng tình nguyện gánh vác. Tôi tin tưởng hai người bọn họ có thể đạt được cuộc hợp tác như vậy nhất định là vô cùng tin tưởng nhau, cũng rất ăn ý với nhau.”
Giọng nói của anh có chút bi ai, Lam Diệu Dương an ủi anh: “Quan Phàn nhất định sẽ tỉnh. Trước đó không phải bác sỹ đều nói trạng thái cô ấy vô cùng tốt sao?”
“Từ sau khi cô ấy chuyển viện, tôi vẫn không thể gặp cô ấy. Nhưng tôi nghe nói tình trạng của cô ấy rất tốt.”
“Cô ấy nhất định giống Nghê Lam lạc quan kiên cường, khẳng định cát nhân thiên tướng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play