Hai người thuận lợi đến công ty quảng cáo, còn tới trước giờ hẹn một lúc.

Đạo diễn tên là Cảnh Uy, hơn ba mươi tuổi, mặt râu quai nón, rất có phong thái làm nghệ thuật. Anh nhiệt tình tiếp đãi Nghê Lam và Thiệu Gia Kỳ, thấy Nghê Lam xong còn đánh giá một lượt, nói: “Phan Kính giới thiệu cho tôi, nói cô rất thú vị, thân thủ cực kỳ siêu.” Anh vừa dẫn nhóm Nghê Lam tới một phòng họp lớn vừa nói: “Hôm nay tôi vẫn coi tài liệu của cô trên mạng suốt…”

Nghê Lam cười gượng: “Không tìm được lời hay ho phải không?”

Thiệu Gia Kỳ khẽ đá Nghê Lam một phát.

Cảnh Uy cười ha ha: “Bình luận trên mạng không phải chỉ vậy thôi sao. Tôi còn lo trạng thái của cô, nếu như chau mày ủ dột thì không được phù hợp. Bây giờ xem ra rất tốt, ngoại hình cũng không tệ. Cô còn đẹp hơn hình trên mạng.”

Thiệu Gia Kỳ cười đáp lại: “Cám ơn đạo diễn Cảnh.”

Cảnh Uy mời các cô ngồi, sau đó mới ra cửa nói trợ lý mời hai người quản lý dự án vào.

Nghê Lam thừa lúc không có người mới nói với Thiệu Gia Kỳ: “Em thấy có hi vọng, chúng ta cố gắng lấy được, em mới chém gió được với chị Tĩnh và công ty.”

Thiệu Gia Kỳ hạ giọng: “Em cũng biết chém gió hả, ra ngoài kiềm chế một chút, chém tới không còn mặt mũi.”

“Được rồi, được rồi.” Nghê Lam đáp lại.

“Em đồng ý quay sản phẩm này hả?”

Nghê Lam nói: “Chỉ cần nội dung không dung tục thì không sao. Nam nghệ sĩ không phải cũng quảng cáo đồ lót sao, còn có quảng cáo băng vệ sinh nữa…”

Thiệu Gia Kỳ thấy Cảnh Uy quay trở lại, liền nói: “Nghe bọn họ nói chút trước xem thế nào.”

Nghê Lam gật đầu.

Cảnh Uy ngồi đối diện với Nghê Lam, hỏi cô: “Cô học đánh nhau rồi phải không?”

Nghê Lam khiêm tốn nói: “Có học một ít.”

“Vậy đánh quyền anh cũng được hả?”

“Biết một chút.”

Cảnh Uy nói: “Quảng cáo này bên nhãn hàng yêu cầu rất cao, trước đó chúng tôi đã tìm hai người, bộ dáng rất đẹp nhưng bọn họ thấy đánh không hăng, không tạo được hiệu ứng. Tìm người chuyên nghiệp thì bọn họ nói không đủ đẹp, không có khí chất.” Cảnh Uy nói về nhãn hàng, Thiệu Gia Kỳ ở một bên gật gù. Trước đó khi nói chuyện điện thoại xong, cô liền lên mạng tìm kiếm, phong cách quảng cáo của nhãn hàng này trước giờ rất sáng tạo, trình độ hiệu ứng rất cao.

Lúc này có người theo trợ lý của Cảnh Uy đi vào, nhìn thấy Nghê Lam hỏi: “Là cô ấy hả?”

Nghê Lam và Thiệu Gia Kỳ đứng dậy chào hỏi.

Một người lớn tuổi trong đó cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Ngoại hình rất đẹp, mấy dư luận trên mạng kia không sao hết, chúng tôi chính là muốn tìm người đẹp đánh võ cực kỳ sung, động tác cực kỳ đẹp. Cô đã từng học qua sao?”

Nghê Lam liếc mắt nhìn Thiệu Gia Kỳ, đáp: “Có học một chút.”

Người nọ nhíu mày, Cảnh Uy cũng cảm thấy Nghê Lam chưa đủ tự tin, yêu cầu của nhãn hàng kia cao vô cùng, bọn họ bị giày vò không chịu nổi, thế là Cảnh Uy liền nói: “Bây giờ có thể thử xem sao?”

Nghê Lam khó hiểu, trong phòng họp này thì thử cái gì?

Cảnh Uy kêu trợ lý đeo đạo cụ vào tay, nói với Nghê Lam: “Ra đại vài đòn, đánh vào tay tập, để xem tốc độ với lực đánh của cô. Trong quảng cáo chúng ta sẽ đánh bao cát.”

“Được.” Nghê Lam cởi áo khoác ra, khởi động cho nóng người.

Tất cả mọi người lùi lại tạo khoảng trống cho Nghê Lam. Cảnh Uy nói: “Đừng khách sáo, đánh hết sức, cố gắng phô diễn một chút.”

“Được.” Nghê Lam đứng trước mặt vị trợ lý kia, trợ lý giơ hai cánh tay lên, cái tay tập hiện ra trước mặt Nghê Lam.

Thiệu Gia Kỳ lo lắng nắm chặt tay.

Nghê Lam chọn xong thế đánh, nhảy qua nhảy lại.

Tư thế rất thuần thục, rất đẹp mắt.

Cảnh Uy và hai người kia chăm chú nhìn, cảm thấy rất tốt.

‘Bốp’ một cái, Nghê Lam đánh một đòn vào tay tập.

Ra đòn rất nhanh, lực cũng không tệ.

Cảnh Uy gật gật đầu.

‘Bốp’ một cái nữa, lần này Nghê Lam ra đòn bên trái. Cũng gọn gàng dứt khoát như vậy.

Tay trợ lý rung lên hai cái, bị đánh lùi về sau một bước. Anh vội vàng bám chân trước chân sau vững vàng lại.

‘Bốp’, Nghê Lam lại ra một đòn khác, lần này nhanh hơn mạnh hơn một chút.

Cảnh Uy vừa định nói gì thì Nghê Lam đột nhiên dùng lực ‘bốp bốp bốp bốp’ ra nhanh liên tiếp mấy đòn. Cảnh Uy không nhìn rõ đánh thế nào, chỉ thấy trợ lý lùi mấy bước, bịch một cái té xuống sàn.

Cảnh Uy: “…”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

...

“Xin lỗi, xin lỗi.” Nghê Lam vội vàng xông tới trước đỡ anh trợ lý lên.

Vị trợ lý kia liên tục nói không sao. Cảnh Uy và hai người kia rất vui mừng, đứng ở một bên bắt đầu thương lượng.

Nghê Lam trở lại chỗ ngồi, Thiệu Gia Kỳ hạ giọng thì thầm: “Em lại thế rồi.”

Nghê Lam ấm ức: “Anh ấy nói em dùng hết sức mà…”

Thiệu Gia Kỳ dùng ánh mắt khiển trách trừng cô, nửa câu sau của Nghê Lam còn ấm ức hơn: “Em vẫn còn chưa dùng hết sức.”

Thiệu Gia Kỳ: “… Ngậm miệng lại.”

Nghê Lam ngoan ngoãn: “Được rồi.”

Nhóm Cảnh Uy thương lượng xong rất nhanh, vị lớn tuổi kia chính là người liên lạc của phía nhãn hàng, ông ta gọi một cuộc điện thoại, chuyện tình gần như chắc chắn. Thời gian của nhóm Cảnh Uy đương đối gấp, liền lấy hợp đồng ra tại chỗ.

Thiệu Gia Kỳ mừng rỡ, cô còn chưa trải qua kiểu ký hợp đồng chớp nhoáng thế này. Cô chăm chú đọc hợp đồng một lượt, thấy điều khoản không có gì phức tạp, chính là hợp đồng quay quảng cáo của diễn viên, thời gian quay là hai ngày, quay tại thành phố, giới hạn trong hai video, thù lao ba vạn, sử dụng hình ảnh trong hai năm, sau khi quay xong thì thanh toán cát xê.

Cát xê này cũng xem như tốt hơn cát xê trả cho những diễn viên ít nổi tiếng, nhưng Thiệu Gia Kỳ biết chuyện Nghê Lam bị đen thui trên mạng thế kia mà nhận được công việc này cũng coi là may mắn. Nếu không phải bên Cảnh Uy quá gấp, nói không chừng Nghê Lam cũng chẳng có gì rồi.

Hơn nữa nghiêm túc mà nói, mặc dù nghệ sĩ Phong Phạm ký hợp đồng nghe có tiếng, nhưng kỳ thật Nghê Lam không khác gì người mới, chưa có tác phẩm nào, còn không bằng những diễn viên quảng cáo quen mặt có chút giá trị. Mà quảng cáo của nhãn hàng này rất rộng rãi, Thiệu Gia Kỳ cảm thấy ổn, Nghê Lam cũng không có ý kiến gì.

Nhưng Thiệu Gia Kỳ không có quyền ký hợp đồng thay cho nghệ sĩ, còn phải thông qua cửa của La Văn Tĩnh. Bên Cảnh Uy muốn ký hợp đồng trong hôm nay, ngày mai bắt đầu vào kỳ nghỉ lễ Trung Thu, bọn họ sốt ruột, muốn vừa qua lễ liền quay, cho nên hôm nay phải quyết định xong việc này. Thiệu Gia Kỳ liền nhanh chóng đưa Nghê Lam trở về công ty nói chuyện hợp đồng với La Văn Tĩnh.

Thiệu Gia Kỳ có chút lo lắng không biết La Văn Tĩnh có chẹt đường bọn họ không, dù sao trước khi các cô đi Nghê Lam mới cùng La Văn Tĩnh rối loạn một hồi, lúc này mới được hai tiếng lại muốn thỉnh cầu La Văn Tĩnh. Thiệu Gia Kỳ mang hợp đồng đến phòng làm việc của La Văn Tĩnh, Nghê Lam ngồi ở ngoài chờ.

Thư ký của La Văn Tĩnh – Hồng Lôi không có ở đây, máy tính vẫn mở.

Nghê Lam nhìn thấy, chầm chậm lê mông qua, ngón tay ngọ ngọe muốn động đậy.

Trong văn phòng, La Văn Tĩnh rất ngạc nhiên: “Bao cao su?”

Trước đó Thiệu Gia Kỳ nói cần đàm phán quảng cáo, Nghê Lam còn vênh váo khoác lác là nhãn hàng lớn, cô cũng không để ý, dù sao cũng phải hủy hợp đồng, các cô giãy chết một phen, chuyện chưa chắc cũng có thể nói thành chuyện lớn. Không ngờ nhãn hàng lớn đúng là nhãn hàng lớn, nhưng mà sản phẩm này cũng hơi đặc biệt rồi.

“Tụi em đã bàn qua nội dung quảng cáo với đạo diễn rồi, rất sáng tạo.” Thiệu Gia Kỳ cố gắng nói tốt.

“Có sáng tạo cỡ nào thì chắc chắn cũng ám thị bóng gió rồi.” La Văn Tĩnh đánh giá. “Nghê Lam tính dùng hình tượng này đi vào lòng người à?”

Thiệu Gia Kỳ nói: “Nếu em ấy không quay quảng cáo này thì hình tượng thế này cũng đã vào lòng người rồi.”

Bên ngoài phòng làm việc, Nghê Lam ngồi vào trước máy tính, mở trang web ra, nhập từ ‘cảnh sát Quan Phàn’ vào mục tìm kiếm, vừa tính ấn Enter liền nghe được giọng con gái hét lên: “Nghê Lam, em còn dám đụng vào máy tính của chị.”

Nghê Lam giật nảy mình, vội vàng xóa chữ trong ô tìm kiếm đi, tắt trang web. Sau đó cô mới phát hiện mình dùng phím tắt cực kỳ nhanh.

Hồng Lôi cầm một ly cà phê quay lại, đặt cà phê xuống bàn, ngón tay chỉ vào một bên, Nghê Lam ngoan ngoãn ngồi xuống đó.

“Em quên mất hậu quả lần trước em đụng vào máy tính chị rồi hả?” Hồng Lam chọt vào eo Nghê Lam một cái.

“Đúng là quên thật.” Nghê Lam thành thật.

Trong văn phòng, Thiệu Gia kỳ đang cố gắng thuyết phục La Văn Tĩnh, “Với danh tiếng hiện tại của Nghê Lam, ngoại trừ cơ hội này, em ấy còn có thể nhận được công việc nào chứ? Lần trước hình tượng em ấy xuất hiện trước công chúng quá chật vật xấu mặt rồi, lần này em ấy có thể biểu hiện tốt ưu điểm của mình, cũng coi như là tìm kiếm con đường mới.

Chị Tĩnh, cho em ấy một cơ hội đi. Em ấy đánh quyền anh rất ngầu, trước kia là em không tốt, không tìm đúng hướng đi cho em ấy, ca hát, nhảy múa không phải điểm mạnh của em ấy. Em ấy làm cũng vất vả, không được tán thưởng, tuổi trẻ ngang bướng một chút nhưng em cũng không kịp thời phát hiện. Lần này nếu như hiệu quả quảng cáo không tốt thì tình cảnh của em ấy cũng không tệ hơn bây giờ là bao.”

“Lúc trước không trách em, là Nghê Lam tự làm tự chịu.” La Văn Tĩnh nói đúng sự thật. Ban đầu hỏi Nghê Lam có tài năng gì, Nghê Lam nói có thể ca hát, khiêu vũ, diễn kịch, đánh võ, làm ảo thuật, talk show, cái gì cũng được. Sau đó để cô hát thử một bài, hoàn toàn không có gì ngạc nhiên. Kêu cô nhảy thử một bản, quả thực là thảm họa. Sau đó thì không muốn thử nữa rồi, dù sao cô có gương mặt này là được. Ai biết trong mấy câu của đại vương khoác lác cũng có một hai câu là thật.

Thiệu Gia Kỳ kiểm điểm chính mình: “Là em không tận tâm, chưa hiểu rõ em ấy.”

La Văn Tĩnh nghĩ ngợi, rốt cuộc đồng ý: “Được rồi, có điều em cũng đừng hi vọng thái quá. Nghê Lam muốn xoay chuyển tình thế đã khó rồi, huống hồ còn bị nhà họ Lam chèn ép. Công ty sẽ không cho em ấy bất kỳ tài nguyên hỗ trợ nào, chuyện hủy hợp đồng chưa xong đâu, em vẫn nên để tâm vào tiểu Vân và Phỉ Phỉ thì hơn.”

Kỷ Vân Sơn và Bùi Phỉ là hai nghệ sĩ khác dưới trướng Thiệu Gia Kỳ, hiện đang đóng chung một bộ phim, đều là vai phụ, nhưng hai cô đều rất cố gắng, bớt lo hơn so với Nghê Lam.

La Văn Tĩnh lại hỏi: “Bây giờ cảnh sát còn tìm em không?”

“Không có.”

“Còn Nghê Lam thì sao?”

“Chắc là không, nếu có em ấy đã nói với em rồi.”

La Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Em cũng đừng tin em ấy quá, cứ cho là mất trí nhớ thật nhưng vẫn vậy, miệng lưỡi dẻo quẹo, có chút thông minh đó cũng không biết đi đường đàng hoàng.”

“Vâng, em sẽ coi chừng kỹ em ấy.” Thiệu Gia Kỳ đáp xong mới nhớ mình từng nói qua lời này, vừa quay đầu thì Nghê Lam đã bò lên giường Lam Diệu Dương.

“Em có nói chuyện tai nạn xe với em ấy không?”

Thiệu Gia Kỳ có chút khẩn trương: “Em ấy không còn nhớ gì nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play