Lý Mộc xoa mặt thật mạnh, bệnh cá chép đen của Nghê Lam là bệnh truyền nhiễm sao? Làm anh cũng bị lây theo rồi. Đen mình vượng người.
Lý Mộc gọi điện thoại cho Nghê Lam, không gọi được, đường dây vẫn bận suốt. Lý Mộc lại gọi cho Lam Diệu Dương, điện thoại Lam Diệu Dương kết nối rồi. Lý Mộc mở đầu liền hỏi: “Chuyện gì vậy, chuyện bị bắn các người khẳng định là biết đúng không? Sao lại không báo trước với tôi một tiếng.”
“Anh giấu Khương Thành ở Tùng Uyển không nói trước với chúng tôi, chúng tôi còn chưa tính sổ với anh. Nếu như anh nói sớm hơn một chút thì Khương Thành cũng không bị thương như bây giờ.” Lam Diệu Dương nói.
Lý Mộc lập tức tức nghẹn, con khỉ khô, quên mất chuyện này rồi, bản thân lại còn phải chịu trách nhiệm sao?
“Anh Lý Mộc, giờ anh ở đâu?” Giọng nói ngọt ngào của Nghê Lam truyền đến, Lý Mộc lập tức giật mình, khí thế hưng sư vấn tội vừa rồi giờ đã biến đâu hết rồi.
Giọng điệu hỏi thăm khách sáo như vậy khẳng định là bẫy!
“Đang trên đường đến bệnh viện, còn khoảng năm phút nữa.” Lý Mộc trung thực đáp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT