Nghê Lam mất hứng đi qua, bỏ đi hộp điện thoại bắt đầu loay hoay. Âu Dương Duệ không yên tâm đi theo sau Lam Diệu Dương qua đây, nhìn một chút hành động của cô, hỏi: “Cô biết làm cái này thật à? Anh ta gọi tới cô có thể truy được IP của anh ta? Những thiết bị này có thể sao? Có muốn mượn mấy người trong cục một chút không?”
“Muốn mượn thì anh đi mà mượn.” Nghê Lam tức giận, “Tôi tự làm của tôi, cũng không ảnh hưởng việc anh mượn. Trước khi mượn được mà điện thoại gọi tới tôi sẽ thử, sau khi mượn được anh ta gọi tới thì tự mấy anh làm. Tôi quản mấy anh sao, tôi không có nhiều chuyện vậy nha.”
Cơn giận này. Âu Dương Duệ lén nhìn Lam Diệu Dương, anh suy nghĩ không biết cơn giận này từ đâu tới? Là cô cũng không hỏi ra được Khương Thành ở đâu, hay là bắt đầu từ lúc Vương Mạc khoa trương giơ ngón tay của Kiều Nghĩa lên kêu: “Ngón tay gãy rồi.”
Lam Dương Duệ phẫy phẫy tay với anh, Âu Dương Duệ bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lam Diệu Dương và Nghê Lam. Lam Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh Nghê Lam, Nghê Lam lẩm bẩm: “Đừng ở đây quấy rầy em làm việc.”
Lam Diệu Dương nói: “Anh giúp em.”
“Anh biết cái gì?” Nghê Lam bĩu môi, “Kêu anh đừng có lại gần đừng có lại gần…” Cô oán trách không được nữa, cắm đầu tiếp tục loay hoay công việc trên tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play