Công việc bình thường của Trần Viêm chính là quản trị mạng cho một công ty tin học, phụ trách vận hành phòng server của tòa nhà. Đồng nghiệp của anh nói còn không biết anh có công việc khác như vậy.
Cộng đồng ‘Vương quốc mị lực’ ngoài việc thu phí dạy học, còn bán thuốc trái phép, dạy hội viên làm sao tìm kiếm mục tiêu trên mạng. Hội viên trong nhóm khoe khoang chiến tích trên trang, truyền bá video phạm tội trái pháp luật.
Vụ án này liên quan đến số tiền cực lớn, vi phạm mấy điều luật. Trần Viêm và hai đồng bọn thoái thác lẫn nhau, ý đồ giảm bớt tội.
Nhưng những thứ này đều không thể liên hệ đến cái chết của Tôn Tịnh, hai đồng bọn của Trần Viêm không biết Tôn Tịnh, dù sao mục tiêu săn đuổi của bọn họ rất nhiều.
Quan Phàn phân tích máy tính của Trần Viêm và nền tảng ‘Vương quốc mị lực’, không phát hiện ra thông tin, hình ảnh và video liên quan tới việc Tôn Tịnh bị hại. Trên thực tế, tuy ‘Vương quốc mị lực’ có rất nhiều người tuyên bố quá trình và chiến tích ra tay của mình, nhưng Trần Viêm không có.
Quan Phàn chỉ phát hiện ra trong máy tính riêng của Trần Viêm có hình chụp chung với cô gái khác, trong đó có Tôn Tinh.
“Chúng tôi chia tay rồi. Mấy tội khác tôi nhận, nhưng cái chết của Tôn Tịnh không liên quan đến tôi.” Trần Viêm thề thốt mỗi ngày.
Trong văn phòng Viên Bằng Hải, Âu Dương Duệ tóm tắt lại tình tiết vụ án trước kia một lần, “Quan Phàn không tin Trần Viêm, người phụ nữ lúc Trần Viêm nói dẫn về nhà qua đêm kia, chúng tôi vẫn không tìm ra. Trần Viêm nói uống say quá không nhớ rõ mặt, chỉ nhớ tên là Lily.
Sau đó anh ta thu dọn lại phòng, không lưu lại bằng chứng nào. Nhân viên pha rượu xác nhận Trần Viêm có uống rượu, nhưng nhiều người quá, anh ta cũng không chú ý có phải Trần Viêm ở cùng một chỗ với phụ nữ không. Từ hẻm sau quán bar đến chung cư của Trần Viêm không có camera theo dõi.”
Không tra ra được gì từ Trần Viêm, Quan Phàn liền đi tra những người có liên quan đến vụ án ‘Vương quốc mị lực’. Cô tra ra trong những hội viên cấp cao chi nhiều tiền nhất, hoạt động sôi nổi nhất trên ‘Vương quốc mị lực’, có mấy người từng nhận thư mời bí mật. Trong thư này có virus, một khi nhấn vào, máy tính sẽ bị theo dõi.
Từ manh mối này Quan Phàn tra ra được một trang web kết bạn tên là ‘Sơn Lâm’. Hội viên được mời của Sơn Lâm phải qua bài xét duyệt, sau đó chỉ cần nộp đủ hội phí thì có thể được hưởng dịch vụ Sơn Lâm cung cấp: Căn cứ vào điều kiện đưa ra của hội viên, Sơn Lâm sẽ chỉ ra chiến lược tấn công mục tiêu, cũng đưa tất cả thông tin cá nhân của người được chọn, bao gồm sinh hoạt thường ngày, thông tin người nhà, tình hình tài chính, sở thích cá nhân, lịch sử bệnh án, v.v. Giúp hội viên đưa ra chiến lược tấn công cùng dịch vụ xử lý hậu quả tốt nhất.
Hội viên được mời trong ‘Vương quốc mị lực’ có hai người thông qua xét duyệt, cũng đã nộp hội phí, trở thành hội viên của Sơn Lâm. Một người tên là Hứa Chí, một người là Diệp Khải.
Quan Phàn lợi dụng ID thành viên của Hứa Chí, thông qua trình duyệt chỉ định của Sơn Lâm, đăng nhập vào.
Những trang web cần trình duyệt đặc thù mới vào được web gọi là web đen. Quan Phàn rất cảnh giác, cô đã báo cáo đầu mối, cũng nghiêm túc điều tra.
Cô phát hiện server Sơn Lâm ở nước ngoài, trên thực tế là một nhóm ‘đi săn’. Phần lớn lượng hội viên đều là ‘hội viên giả’ do chương trình lấy thông tin trên mạng tạo cho đủ số lượng, hội viên thực sự đoán chừng rất ít.
Cần giấu trong web đen, chỉ sợ thật sự là tội phạm rất nghiêm trọng, đang lúc Quan Phàn thu thập chứng cứ, muốn làm rõ Sơn Lâm rốt cuộc đang làm gì, thân phận của cô bị bại lộ, hệ thống đá cô ra, có virus phá IP ngụy trang của cô, ý định xâm nhập vào máy tính của cô.
Virus bị tường lửa của cục cảnh sát phát hiện, Quan Phàn kịp thời xử lý nhưng thân phận cảnh sát của cô đã bị lộ, Sơn Lâm biến mất.
Lúc này bên phía trại tạm giam gửi tin tới, trong lúc chuyển vào nhà giam thì Trần Viêm chạy trốn, hiện tại đã bị bắt lại. Nơi bắt anh ta là một tiệm web đen, Trần Viêm đã sử dụng qua máy tính.
Cảnh sát lục soát máy tính tìm chứng cứ, phát hiện Trần Viêm đăng nhập vào server từ xa, xóa đi chứng cứ của Sơn Lâm. Chứng cứ trước mặt, Trần Viêm nhận tội. Anh ta thừa nhận Sơn Lâm là do anh ta tạo ra, muốn kiếm được nhiều tiền hơn. Dụ dỗ người từ Vương quốc mị lực sang Sơn Lâm, nhằm tránh hai đồng bọn ở Vương quốc mị lực, kiếm tiền riêng.
Mấy người hội viên gì đó của Sơn Lâm cũng dùng thủ đoạn lừa tiền, cách thức cũng giống như Vương quốc mị lực. Anh ta chọn ra mấy người có tiền mà ngu ngốc từ trong Vương quốc mị lực, coi tiền như rác, tiếp tục rút mỡ trên người bọn họ mà thôi.
Cảnh sát điều tra tài khoản nhận tiền của Trần Viêm, thu nhập giống với những gì anh ta nói. Lời khai của anh ta về Sơn Lâm giống như những gì Quan Phàn tra ra được.
Nhưng từ đầu đến cuối Quan Phàn vẫn cho rằng chuyện không đơn giản như vậy. Nếu Trần Viêm có thể chạy trốn, vì sao lại dễ dàng bị bắt lại như vậy, vì sao để lại chứng cứ giữa anh ta và Sơn Lâm, lúc tra Vương quốc mị lực, anh ta cũng không liều mạng xóa đi chứng cứ như vậy.
Trần Viêm nói Vương quốc mị lực dính líu tới quá nhiều người, anh ta không xóa hết được, nhưng Sơn Lâm là do một mình anh ta làm, xử lý số liệu tương dối dễ. Anh ta nghĩ bớt bị phát hiện cái nào thì hay cái đó, không ngờ tới cảnh sát lại điều tra ra.
Đến đây, tất cả các manh mối đều sáng tỏ, việc phạm tội rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.
Chỉ một lần đã phá được một tập đoàn tội phạm hơn mấy chục người, thuận lợi kết an, tất cả mọi người rất vui mừng, ngoại trừ Quan Phàn.
Bởi vì vụ án này vậy mà lại không liên quan gì đến cái chết của Tôn Tịnh, Quan Phàn vẫn không thể tin được.
...
Trường quay ‘Bằng chứng im lặng’.
Nghê Lam vẫn đang quay cảnh bị bắn chết. Rất đơn giản, quay hai đoạn ngắn cô tìm hung thủ sau nhà trong rừng, sau đó cô đứng ở sau nhà, Phan Kính phát hiện ra cô, lặng lẽ đi tới, không đợi cô phát hiện đã bắn cho cô một phát. ‘Đùng’ một tiếng Nghê Lam ngã xuống đất, chết.
Kỹ thuật diễn của Nghê Lam thực sự không ổn, diễn có hơi cố quá, hơi khoa trương. Nhưng lúc cô bị bắn lại cực kỳ thật, không giả vờ cắt xén bớt chút nào, cái tiếng kia nghe thôi đã thấy đau. Đạo diễn không làm khó cô, quay hai lần là cho qua rồi.
Phó đạo diễn nói với Nghê Lam, quay cái này cũng để dự phòng, nếu phần hậu kỳ có thể không cắt bớt cảnh của cô sẽ cố gắng không cắt. Cho nên nhân vật này bị bắn chết cũng là cảnh trong nội dung kịch bản.
Kỳ thật đây cũng là ý Lam Diệu Dương nói với đạo diễn, nguyên văn là phim cần quay thế nào thì quay thế đó, không nên bị những nhân tố khác ảnh hưởng. Chậm trễ thời gian của mọi người anh rất áy náy.
Đạo diễn Lã Bác Văn đương nhiên hiểu ý của Lam Diệu Dương, nhưng sau đó Nghê Lam cũng bị người đại diện mắng rồi, sắc mặt Lam Diệu Ninh cũng khó coi, càng đừng nói phía sau còn có bà chủ nhà họ Lam. Cuối cùng phân đoạn này có được giữ lại hay không cũng phải nói lại. Dù sao quay thêm hai cảnh, cũng không thành vấn đề.
Nghê Lam không thèm để ý phó đạo diễn nói thật hay nói dối, dù sao cô cũng đã quay xong.
“Đạo diễn, anh thấy tôi cũng rất cố gắng, hôm nay cám ơn anh đã chiếu cố. Sau này có kịch bản nào thiếu người có thể gọi tôi nha.” Nghê Lam qua được lần này tâm tình rất tốt, chủ động nhiệt tình nói: “Lưu số điện thoại, thêm wechat đi.”
Phó đạo diễn: “…” Vai diễn quần chúng của cô trong bộ này có khả năng lớn là giữ không nổi, cô còn mong chờ sang bộ khác sao.
“Công việc thư ký trường quay gì gì cũng được.” Hôm nay Nghê Lam quan sát cả ngày cũng đã hiểu phần nào công việc của trường quay.
Phó đạo diễn: “…”
Bình hoa di động đã đen tới mức không thể trở thành thần tượng chủ động yêu cầu làm công việc của đoàn phim, cô đùa tôi chắc?
Phan Kính đứng một bên cười, đề xuất với cô: “Cô có thể làm diễn viên đóng thế cảnh hành động.”
“Đúng, đúng.” Nghê Lam vội vàng nói, “Nếu cần đóng thế cũng có thể gọi tôi.”
Nghê Lam đưa điện thoại cho Phan Kính, “Anh Kính thêm em đi, chúng ta không đánh không quen, hôm nay được anh giúp đỡ rồi. Em diễn vai phản diện cũng được. Nữ phản diện, không có cạnh tranh với anh, có vai nào phù hợp thì tìm em ha.”
Phan Kính bị cô nói đến dở khóc dở cười, nhưng vẫn thêm số của cô, lưu thành bạn tốt.
Thiệu Gia Kỳ ở một bên thật sự nhìn không nổi, cái cô nàng này thực sự phải đưa đi khoa tâm thần. Lúc thì gắt gỏng lúc thì vui vẻ. Kết thúc hành hình đã đắc ý rồi. Cô thúc giục Nghê Lam: “Được rồi, đi nhanh đi. Đừng quấy rầy người ta.”
“Được được.” Nghê Lam chào tạm biệt với mấy người đã nói chuyện hôm nay, còn cố ý đến chỗ đạo diễn, cảm ơn đạo diễn và Khương Thành, nói mình phải đi trước.
Vừa đúng lúc đạo diễn đang tua lại cảnh Nghê Lam đoạt lấy súng cho Khương Thành tham khảo, Khương Thành thấy Nghê Lam đi lại đây thì có chút sượng sùng, biểu hiện liền lạnh nhạt đi một chút. Nghê Lam giả vờ như không thấy, cười tít mắt cảm ơn bọn họ, tạm biệt rồi đi.
Tâm tình vui vẻ của Nghê Lam cũng không duy trì lâu lắm. Trên đường trở về, Thiệu Gia Kỳ bỗng nhiên nói: “Em chuẩn bị tâm lý đi, ngày mai chị Tĩnh về.”
“Phải bàn chuyện huỷ hợp đồng đúng không?”
“Ừm.”
“Haiz.” Nghê Lam thở dài.
Thiệu Gia Kỳ nói: “Cái này chị thật không giúp được em.”
“Chị đã giúp em nhiều rồi.”
Thiệu Gia Kỳ thở dài: “Sau này nếu có khó khăn gì thì tới tìm chị.”
“Khó khăn duy nhất của em là thiếu tiền.”
Thiệu Gia Kỳ: “…Coi như chị chưa nói gì.”
Nghê Lam cười.
Thiệu Gia Kỳ cũng cười, cường điệu nói một câu: “Thật, chị không nói gì.”
Nghê Lam cười thành tiếng.
Một lúc sau Thiệu Gia Kỳ nói: “Chị Tĩnh hơi nghiêm túc, tính tình có chút nóng nảy nhưng là người rất tốt. Trước đó chị ấy luôn một mực giúp em, lúc đó em cứ năn nỉ chị ấy, nói không chừng có thể thay đổi được.”
“Ừm….” Nghê Lam đang lướt Weibo La Văn Tĩnh, vừa lúc cô ấy mới đăng trạng thái, là tuyên truyền hoạt động cho một nghệ sĩ trong công ty.
La Văn Tĩnh là tổng quản lý nghệ sĩ kiêm phó tổng giám đốc Phong Phạm, chuyện liên quan tới nghệ sĩ toàn bộ đều do cô quản, người đại diện cũng do cô quản. Mọi người đều nói trước đó La Văn Tĩnh rất để mắt đến Nghê Lam, rất quan tâm chiếu cố cô, nhưng Nghê Lam không có chút ấn tượng nào.
Weibo của La Văn Tĩnh ngoại trừ công việc chính là công việc, mỗi ngày đăng tin đều là nghệ sĩ, hoạt động, phát ngôn lớn, phim các loại, trước giờ không hề nói chuyện riêng, khiến Nghê Lam có cảm giác chính là một người cuồng công việc.
Trong cục cảnh sát.
Âu Dương Duệ nói với Viên Bằng Hải: “Sau khi Quan Phàn bị tai nạn xe, tôi đã tra một chút tài liệu vụ án cô ấy phụ trách, những cái khác đều không có vấn đề gì, nhưng trong máy tính của cô ấy có lưu một thư mục, còn đặt mật khẩu. Thư mục kia tên ‘Sơn Lâm.’
Quan Phàn vẫn không từ bỏ điều tra vụ án này. Sau khi Trần Viêm vào tù cô ấy có đi thăm bốn lần, lần cuối cùng chính là ngày 25 tháng 8. Cô ấy có một cái laptop, trên đó ghi chi chít những vụ án tương tự như PUA trên cả nước, án tự sát, còn có hành tung nửa năm nay của La Văn Tĩnh.
Viên Bằng Hải hỏi: “Cái cô La Văn Tĩnh từng khiếu nại Quan Phàn đó hả?”
“Đúng vậy.”
Sau khi vụ án Vương quốc mị lực của Trần Viêm kết án, cảm xúc của Quan Phàn không thực sự ổn định, cô khăng khăng vẫn còn điểm đáng ngờ, cô nói khẩu cung của Trần Viêm và manh mối cảnh sát tra được quá chính xác, không thừa không thiếu một điều.
Thời gian Trần Viêm bỏ trốn và bị truy bắt trở về cũng quá khéo. Hơn nữa, chuyện lúc trước cô vẫn khăng khăng máy tính của Tôn Tịnh bị đụng qua, lần này cô nói thẳng cô nghi ngờ nội bộ cảnh sát có nội gián. Chuyện này khiến mọi người bực mình, đắc tội không ít người.
Cũng không có chứng cứ chứng minh quan điểm của Quan Phàn, mọi người đều biết Quan Phàn và Tôn Tịnh thân như chị em, cho rằng cô bị cảm xúc ảnh hưởng. Cho nên Viên Bằng Hải và Âu Dương Duệ chưa từng ủng hộ cô. Viên Bằng Hải cho Quan Phàn nghỉ phép, để cô nghỉ ngơi một chút.
Nhưng Quan Phàn không thực sự nghỉ ngơi, cô tìm mấy vụ án nữ giới tự sát khác ra so sánh, không có khớp nhau. Sơn Lâm không còn tin tức, cô liền quay sang tiếp tục đào bới Vương quốc mị lực.
Lần này trong mớ lịch sử ghi chép nói chuyện qua lại của hội viên cao cấp, cô tìm thấy một người đặc biệt, người nọ chỉ đăng nhập có một lần, sau nửa giờ thì để lại một câu: “Mẹ nó các người thực sự rất buồn nôn.” Sau khi rời khỏi chưa từng vào lại.
Quan Phàn tra được IP của người này, là phụ nữ, tên La Văn Tĩnh, làm việc ở Công ty giải trí Phong Phạm.
Quan Phàn khăng khăng La Văn Tĩnh chắc chắn biết gì đó, cô đi tìm La Văn Tĩnh mấy lần. La Văn Tĩnh thiếu chút nữa không nhớ ra việc này, về sau nhớ lại chỉ nói mình tham gia sai nhóm rồi, sau khi tham gia cô chỉ toàn nghe người ta nói làm sao để tìm mục tiêu, ra tay thế nào, quá ghê tởm, thế là cô liền rời khỏi nhóm.
Chuyện này nghe qua cũng hợp tình hợp lý, La Văn Tĩnh cũng quả thật không tiếp tục gia nhập nhóm kia. Cuộc sống và công việc của cô cũng hoàn toàn không có quan hệ gì với ‘Sơn Lâm’ và ‘Vương quốc mị lực.’
Nhưng Quan Phàn cứ như bị trúng tà, giống như tìm không thấy được manh mối khác liền túm chặt lấy cọng rơm La Văn Tĩnh này. Cô theo dõi La Văn Tĩnh, tra thông tin qua lại, tài khoản và tình huống của La Văn Tĩnh. La Văn Tĩnh chịu không nổi phiền nhiễu này đã đến khiếu nại cảnh sát về Quan Phàn. Quan Phàn dựa vào lý lẽ biện luận bảo vệ quyền lợi của mình, mấy lần đến văn phòng Viên Bằng Hải thuyết phục, hi vọng có thể tranh thủ sự ủng hộ để điều tra nhiều hơn.
Quan Phàn là người Viên Bằng Hải tự mình chọn lựa từ đội đặc cảnh sang tổ trinh sát hình sự. Chẳng những có bản lĩnh, lại còn là một cao thủ máy tính, giải mã phân tích vật chứng kỹ thuật số trong đội, văn võ song toàn, là nhân tài hiếm có.
Viên Bằng Hải có chút thiên vị cho Quan Phàn, nhưng chuyện tình lúc đó quá ồn ào, Viên Bằng Hải không thể không xử lý Quan Phàn theo quy định, yêu cầu cô không được tiếp tục điều tra vụ án này, cũng không cho phép quấy rầy La Văn Tĩnh.
Đối với cái tên La Văn Tĩnh này, Viên Bằng Hải lại có ấn tượng sâu sắc.
Âu Dương Duệ nói: “Lần này Quan Phàn bị tai nạn xe, người bị Quan Phàn đụng là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của Phong Phạm, tên Nghê Lam. Cô ta là người của La Văn Tĩnh. Tôi đã điều tra lai lịch của cô ta, tạm thời chưa phát hiện ra điều gì khả nghi.
Nhưng theo đánh giá của đồng nghiệp và nội dung trên trang mạng xã hội của cô ta, cùng với lời nói hành động cử chỉ có thể thấy được cô ta không có tiền, không có gia cảnh, ham danh tiếng, muốn nổi tiếng, đối với một người từng trải như La Văn Tĩnh mà nói, loại con gái trẻ tuổi như vậy không khó khống chế.