Lúc phó đạo diễn nói, Thiệu Gia Kỳ càng nghe càng lặng người, không nhịn được xen vào, “Đạo diễn, trước đó không phải nói Nghê Lam sẽ đứng đó, sau khi anh Phan thấy cô ấy, lặng lẽ bắn cho một phát sao?”

Cái đang nói lúc này không phải là cảnh hành động lúc nãy Khương Thành và Phan Kính đang quay chưa đạt ư, điểm khác biệt chính là kết quả không giống nhau. Cảnh của Khương Thành là nam chính đánh bại nhân vật phản diện, cảnh của Nghê Lam là cô bị tên hung thủ bắn chết.

Chỉnh người có cần chỉnh lộ liễu đến vậy không, ngay cả máy quay cũng không cần di chuyển, chỉnh người ta xong rồi các người còn muốn quay cảnh phim này nữa không?

Phó đạo diễn nhìn lướt qua phía chị em nhà họ Lam, hạ giọng: “Cảnh này cô ấy đương nhiên không quay được, chính là phải không quay được đó. Cô ấy cứ lăn không đến được chân tường, tôi bắt làm lại mấy lần, đóng kịch thôi, dỗ nhà đầu tư một chút là xong. Chúng ta phối hợp một chút, đừng rước phiền phức, được không? Cô là muốn cô ấy chạy vài vòng hay là muốn thấy cô ấy không ngừng té xuống đất giả chết hả?”

Thiệu Gia Kỳ nghe xong vội nói: “Vẫn là chạy mấy vòng tốt hơn.” Giả chết ngã xuống vừa khó diễn vừa khó coi, vẫn là thôi đi. “Cảm ơn anh, đạo diễn.” Thiệu Gia Kỳ chân thành cảm ơn.

Nghê Lam ở một bên lạnh lùng nói: “Tôi có thể lăn tới chân tường, cũng có thể leo lên nóc nhà.”

Mọi người xung quanh: “…”

Thiệu Gia Kỳ rất muốn đánh cô a.

Phan Kính ở bên cạnh nghe thấy liền cười. Đoạn đường từ rừng cây bên cạnh chạy tới không bằng phẳng, phóng qua đống đất xong lăn tới chân tường, riêng cảnh này đã đủ khiến Nghê Lam khó coi đủ kiểu rồi. Lúc quay còn có bao nhiêu là hình xấu động tác xấu, đăng lên trên mạng là đen cả một đời. Sau đó còn phải leo lên nóc nhà, cái này không buồn cười sao, thân thể Nghê Lam nhỏ bé muốn từ dưới nhà bằng đất nhảy thẳng lên sao?

Nghê Lam liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: “Ở nóc nhà chờ tôi.” Thái độ lạnh lùng, lời nói khí phách, Phan Kính giơ ngón tay cái với cô. Hành động này mà đóng vai chính đạo thì tốt cỡ nào.

Phan Kính cố ý chỉ cái nhà đất kia nói: “Phía trên giống như sân phơi, cho nên rất thấp, bên trái có đống đất, giẫm một cái có thể lên được.”

Thấp cái rắm! Thiệu Gia Kỳ muốn chửi bậy. Nếu là ‘rất thấp’ vậy sao đoàn làm phim còn đắp một ụ đất ở phía dưới cho nam chính dùng nữa.

Khương Thành đã quay cảnh này biết khó thế nào, dặn trợ lý Thôi Canh đi qua. Thôi Canh nhân lúc mọi người đang tản ra chuẩn bị, gọi Thiệu Gia Kỳ qua một bên, chỉ cho cô một phen.

Thiệu Gia Kỳ nhân lúc Nghê Lam đi về phía rừng cây liền nói với cô: “Chút nữa em chạy đến chỗ đống đất nếu không nhảy qua được cũng không sao, em chủ động làm hỏng cảnh quay, thái độ tốt một chút, chạy mấy lần kéo dài thời gian là được. Vừa rồi đạo diễn không phải nói sao, bọn họ chỉ muốn khó xử em, em giả vờ không chịu nổi cho bọn họ thấy là được. Chỉ cần Lam tổng vừa đi chuyện này coi như xong. Em cũng giả bộ yếu ớt vất vả, anh Thành sẽ nói giúp em, Lam tổng cũng không thể làm khó một cô gái trước mặt mọi người, anh ta không phải kiểu người như vậy.”

Nghê Lam giễu cợt nói: “Không làm khó con gái trước mặt mọi người vậy anh ta đến đây làm gì? Chỗ này phong cảnh đẹp?”

Nhắc đến Lam Liệu Dương, Nghê Lam liền quay đầu liếc nhìn anh một cái. Đúng lúc Lam Diệu Dương cũng đang quay qua nhìn, ánh mắt hai người đụng nhau.

Nghê Lam đột nhiên giơ ngón giữa về phía anh, cười lạnh với anh một cái. Sau đó quay đầu bước đi không thèm nhìn anh nữa.

Lam Diệu Ninh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, Lam Diệu Dương giữ chặt cô lại.

“Loại người gì vậy?” Lam Diệu Ninh mắng.

“Bị cả trường quay chèn ép vẫn còn dám giơ ngón giữa với nhà đầu tư.” Lam Diệu Dương nói.

Lam Diệu Ninh tức giận trừng anh, Lam Diệu Dương lại không nhìn thấy, anh giả bộ đang xem máy quay.

Thiệu Gia Kỳ nhìn thấy động tác mới rồi của Nghê Lam, hít sâu một hơi, Nghê Lam lại nói: “Em sẽ không giả bộ đáng thương, không phải bị bắn chết sao? Em có chết cũng phải chết anh dũng đẹp trai. Tại sao phải để mình khó coi, em không có danh dự sao?”

Thiệu Gia Kỳ muốn nhổ vào mấy lời tôn nghiêm cô nói. Lúc cô bò lên giường người ta thì sao! Lúc trước nếu em xem trọng danh dự thì hôm nay làm gì có tình huống này. Nhưng Thiệu Gia Kỳ không dám nói, bởi vì tinh thần hiện tại của Nghê Lam siêu cao.

Nghê Lam cũng không nói gì thêm, cô ngậm miệng, đứng vào vị trí phó đạo diễn chỉ định, trong lòng cô bực bội. Cô tức giận.

Trường quay dọn sạch rồi. Cho dù là chỉnh người, mọi người cũng tự hiểu ngầm là phải quay cho thật nghiêm chỉnh.

Nhân viên quay phim ai vào chỗ người ấy, những người khác tìm chỗ đẹp đứng vây xem, có người hiếu kỳ còn lôi điện thoại ra chuẩn bị quay, đoàn phim cũng không có ai ngăn cản. Phan Kính từ ụ đất bò lên nóc nhà, anh không cảm thấy mình sẽ có cơ hội tự mình ra tay, anh ngồi xem kịch hay là được.

Nghê Lam không tự chủ được lại nhìn thoáng qua chỗ Lam Diệu Dương, khoảng cách hơi xa, cô không thấy rõ nét mặt anh, nhưng anh cũng đang nhìn cô.

Nhìn trò cười của cô.

Nghê Lam nhắm mắt lại, cảm thấy não căng ra. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh trong mơ, có người hét lớn về phía cô, hét bằng tiếng Anh.

“Nhanh nhanh nhanh!”

“Tiến lên trước, tiến lên, tiến lên!”

“Cô chậm hai giây cũng đủ khiến đồng đội mất mạng rồi!”

“Cô không nhìn thấy anh ta sao? Cô đã bị bắn chết rồi!”

“Đầu! Tôi nói chính là bắn vào đầu! Sao cô không bắn lên trời đi!”

‘Đùng đùng đùng’, tiếng súng vang lên, còn có tiếng bom nổ cách đó không xa. Tim đập như điên, cảm giác kích thích khẩn trương do adrenaline tạo ra…

Nghê Lam nghe thấy có người đột nhiên hô to: “Action”, chỉ thị này như chốt mở, cô bỗng nhiên mở mắt, xông ra ngoài.

Trong nháy mắt đó, toàn trường quay im lặng.

Nhân viên quay phim: “…” Không nghĩ tới là tốc độ này, mới bắt đầu mà theo không kịp cũng không sao chứ?

Nghê Lam giống như con báo săn nhanh nhẹn, cô biết mình đang ở đâu, biết mình muốn làm gì, nhưng cô có chút sôi máu, không thể khống chế được chính mình. Cô gắng sức tiến lên, tựa như cô thật sự đang truy đuổi sát thủ cầm súng.

Cô nhảy lên một cái, tự nhiên mà tràn đầy sức lực phóng qua đống đất kia, lúc rơi xuống liền lăn một vòng ngay tại chỗ, nhanh chóng nấp vào phía sau tường. Cô nhìn trái nhìn phải, ánh mắt rơi vào trên nóc nhà đất kia.

Phan Kính trên nóc nhà đã kinh ngạc đến ngây người. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Thứ đang xông đến là quỷ sao!

Anh nhảy dựng lên theo bản năng.

Nghê Lam xông về phía nhà đất, cô không để ý đến ụ đất bên cạnh phòng, trực tiếp nhảy lên không, giẫm mạnh lên tường một cái, mượn lực nhảy lên trên, giơ một tay bắt lấy mái hiên, xoay người nhảy lên nóc nhà.

Phan Kính theo bản năng làm động tác anh nên làm, anh chỉ súng về phía Nghê Lam.

Nghê Lam không chút do dự, một phát đã nắm được thân súng.

Phan Kính còn chưa thấy rõ động tác của cô đã thấy cổ tay cầm súng đau đớn, súng bị cướp đi, cùng lúc chân anh bị đá một cái, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh cảm giác như trời đất quay cuồng, bịch một cái, sau lưng anh đau đớn, bị quăng ngã xuống đất.

Đợi anh nhìn thấy rõ sự vật trước mắt, chỉ thấy ánh mắt hung ác tàn nhẫn của Nghê Lam, cùng với phong thái cầm súng đầy kinh nghiệm từ trên cao chỉ về phía anh.

Phan Kính: “…”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Khương Thành: “…”

Đạo diễn: “…”

Lam Diệu Dương: “…”

Lam Diệu Ninh: “…”

Tất cả mọi người: “…”

Lặng ngắt như tờ.

Trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, Nghê Lam đột nhiên lấy lại tinh thần, hỏng bét, cảnh cuối diễn sai rồi.

Cô bỗng nhiên kêu lên: “Thật xin lỗi!”

Phan Kính: “…”

Nghê Lam một tay kéo anh lên, liên tục nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thất thần rồi. Tôi sai rồi, tôi làm lại lần nữa.” Cô cầm cây súng đạo cụ nhét lại vào tay Phan Kính, cực kỳ thành khẩn: “Thật thất thần, quên chết rồi. Tôi làm lại lần nữa.”

Phan Kính không nói gì, thất cái con mẹ nó thần a!

Thiệu Gia Kỳ cúi đầu che mặt, em con bà nó, diễn còn soái khí phóng khoáng hơn cả anh Thành, đây không phải là tát vào mặt anh Thành sao?

...

Trong cục cảnh sát, Âu Dương Duệ ngồi ở chỗ của Quan Phàn, thẫn thờ cầm trong tay một khung ảnh cô đặt trên bàn.

Trong ảnh chụp, Quan Phàn vô cùng phấn chấn, tràn đầy tự tin, cô mặc đồ huấn luyện, tay cầm súng cùng với tám đồng đội khác màu da đến từ các quốc gia khác nhau cùng giơ ngón tay cái lên, cười vô cùng rực rỡ.

Đây là ảnh chụp cô ba năm trước khi cô còn ở đội đặc công đi Mỹ tham gia khoá huấn luyện liên hợp chống khủng bố. Trong ảnh có ba nữ, nhưng Quan Phàn lại rực rỡ lóa mắt nhất.

Âu Dương Duệ vừa mới nói chuyện điện thoại với bệnh viện xong, bác sĩ nói sức khỏe của Quan Phàn đã ổn định, hôm nay đã có thể chuyển đến phòng bệnh phổ thông nhưng trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Âu Dương Duệ sa sầm mặt, trong lòng như đè nén một tảng đá lớn.

Ngày 9 tháng 9, anh hẹn cô ăn tối, cô nói cô muốn tăng ca, mà anh lại không kiên trì. Không nghĩ đến lúc quay đầu lại, thiếu chút nữa đã là vĩnh biệt.

Một năm này cô sống rất vất vả, anh lại không giúp được cô. Nghỉ ngơi, bầu bạn, đều không có tác dụng với cô. Huống hồ vụ án anh phụ trách cứ tăng từng cái một, anh cũng không có thời gian bầu bạn thực sự với cô.

Chỉ có sự thật mới là thuốc giải của cô. Nhưng chứng cứ cùng pháp luật quyết định chân tướng, cô lại không chấp nhận.

Ngày 29 tháng 9 năm trước, cô bạn thân thiết từ nhỏ với Quan Phàn – Tôn Tịnh nhảy lầu tự sát vì tình. Cô để lại di thư trên máy tính, chỉ đơn giản viết mấy chữ: ‘Cha mẹ, xin lỗi, là con quá ngu ngốc.’

Bạn trai Tôn Tịnh là lập trình viên, tên Trần Viêm, tình cờ gặp cô mấy lần, rất có duyên, sở thích quan điểm sống rất giống nhau, quan tâm hợp ý, tích cách tương đồng. Tôn Tịnh rất nhanh rơi sâu vào trong lưới tình. Cô cực kỳ có lòng tin với mối tình này, đã từng nói với cha mẹ và Quan Phàn đây là bạch mã hoàng tử của mình.

Thứ hai, ngày 25 tháng 9, Tôn Tịnh xin nghỉ phép, cô quyết định đến nhà bạn trai nấu cơm cho anh, tạo bất ngờ. Đâu ngờ rằng sau khi cô trở về tâm tình không ổn, vốn đã hẹn hôm sau sẽ đến nhà cha mẹ ăn cơm nhưng cũng không đi.

Ngày 27, cha mẹ gặn hỏi Tôn Tịnh mới khóc lóc nói bạn trai Trần Viêm không phải là người mà cô từng nghĩ, là cô quá ngu ngốc rồi. Từ lời nói và thái độ của Tôn Tịnh, cha mẹ nghĩ rằng Trần Viêm lừa gạt tình cảm Tôn Tịnh, gian díu bị bắt gặp tại trận. Tôn Tịnh chỉ khóc suốt không có phủ nhận.

Cha mẹ của Tôn Tịnh đều là giáo viên, tính tình trung thực, cũng làm không được chuyện tới nhà đánh người đàn ông kia một trận trút giận cho con gái, thế là chỉ kịp thời khuyên nhủ, nhanh chóng chia tay. Tôn Tịnh gật đầu nghe theo.

Hai ông bà vì muốn khuyên nhủ con gái nên bầu bạn với cô hai ngày, ngày 28 cả nhà quyết định lễ Quốc Khánh đi du lịch một chuyến, còn lên mạng mua vé xong xuôi.

Nhưng ngay ngày 29, lúc nửa đêm Tôn Tịnh nhảy từ lầu 17 xuống, tan xương nát thịt. Máy tính của cô phát bản nhạc tình ca, hiển thị ảnh chụp chung giữa cô và bạn trai, sổ nhật ký mở ra, bên trên có ghi câu nói đơn giản đó.

Rạng sáng thi thể của Tôn Tịnh được bảo vệ chung cư phát hiện.

Cảnh sát, cha Tôn mẹ Tôn, Quan Phàn, tất cả đều chạy tới.

Không có dấu hiệu người ngoài đột nhập vào phòng, không có vết tích giãy giụa đối kháng. Vì có người bạn thân làm cảnh sát là Quan Phàn ở đây, một vụ án tự sát rõ ràng như vậy, đồn công án theo tiêu chuẩn mư sát tới điều tra vô cùng nghiêm ngặt.

Từ camera của chung cư, trong phòng ngoài phòng của Tôn Tịnh, trên đất dưới đất, thậm chí dấu vân tay, dấu chân đều được điều tra một lượt, thẩm vấn bạn bè hàng xóm, vặn hỏi bạn trai Trần Viêm, v.v, cũng không tra ra vấn đề gì.

Cách nói của Trần Viêm cũng giống như suy đoán của cha mẹ Tôn Tịnh trước đó. Thì ra ngày 24 tháng 9 Trần Viêm uống rượu ở một quán bar gần chung cư, sau đó say xỉn dẫn một người phụ nữ về nhà qua đêm, hôm sau không đi làm.

Thời điểm Tôn Tịnh tới người kia đã đi rồi, nhưng trong nhà Trần Viêm không thu dọn, trên giường ghế sofa lộn xộn, còn có vỏ bao cao su ném trên nền nhà, nhìn một cái đã biết Trần Viêm vui chơi với người ta. Vì thế Tôn Tịnh và Trần Viêm cãi nhau một trận rồi chia tay, cho anh vào trong danh sách đen.

Từ hôm đó Trần Viêm đã không liên lạc với Tôn Tịnh, không gặp cô, cho đến khi cảnh sát đến nhà nói Tôn Tịnh chết rồi.

Toàn bộ chứng cứ xem qua đều là tâm lý Tôn Tịnh không cách nào chấp nhận được sự thật bạn trai phản bội cô, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà nhảy lầu.

Chỉ có Quan Phàn là đưa ra ý kiến khác. Cô xem máy tính của Tôn Tịnh ở hiện trường, di thư trên file .txt mở trên màn hình, dấu gõ chữ vẫn còn nhấp nháy ở trên.

Quan Phàn nói Tôn Tịnh đánh máy theo Chú âm, còn lá thư này lại gõ theo pinyin ghép vần. Hơn nữa cô nghi ngờ bản lưu trên máy này của Tôn Tịnh bị xóa đi một ít.

Nhưng nghi vấn này không được mọi người ủng hộ, ngoại trừ cha mẹ Tôn Tịnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play