Lúc này không chỉ ánh mắt đã tối sầm lại mà ngay cả sắc mặt của Mạc Thiên Vũ cũng vô cùng khó coi. Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói.

" Vậy em mong người đưa em về là Triệu Đan Kiều."

Mộc Uyển Đình không hiểu sao đột nhiên Mạc Thiên Vũ lại nổi giận với mình nhưng ngữ khí này của anh thật sự đã khiến cô sợ hãi. Cảm giác giống như đứa trẻ mắc lỗi bị trách phạt.

" Em…em… không có…" Cô muốn giải thích nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Mạc Thiên Vũ đứng lên, trong nháy mắt bóng lưng cô độc ấy đã khuất sau cánh cửa phòng ăn.

Người giúp việc nhìn đồ ăn vẫn còn bỏ dở trên bàn rồi lại nhìn bóng lưng rời đi của Mạc Thiên Vũ đầy khó hiểu: “Thằng bé sao lại thất thường như vậy, không phải vừa nãy vẫn còn vui vẻ lắm mà.”

Mộc Uyển Đình thở dài một hơi đáp lời của người giúp việc: “Kệ anh ấy đi, có khi nào anh ấy bình thường đâu ạ.”

Người giúp việc gật gật đầu suy ngẫm: " Cũng phải…"

Thật ra với Mạc Thiên Vũ đây không chỉ là sự tức giận mà còn là chạy trốn. Anh không muốn cũng không thể chấp nhận được việc trong lòng cô xem trọng người đàn ông khác hơn mình. Cho tới tận bây giờ khi nhớ lại những hành động của Mộc Uyển Đình đêm qua anh vẫn cảm thấy những nơron thần kinh của mình còn đang tê dại nhưng người cô trông mong không phải anh vậy thì nụ hôn kia có lẽ cũng không phải là dành cho anh.

Một cảm giác khó tả sâu trong lòng anh, giống như cồn cát trên sa mạc bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn thổi cát bay mù mịt. Trận gió lớn qua đi, cồn cát lại trở lại tĩnh lặng như lúc đầu. Nhưng thật ra cồn cát hiện tại có tĩnh lặng như lúc đầu thì nó đã không còn là cồn cát của lúc đầu nữa. Những hạt cát đã bị thổi bay mãi sẽ chẳng về lại nơi chốn cũ. Giống như trái tim của anh đã lỡ trao cho người khác thì dù có nằm trong lồng ngực anh cũng không còn là trái tim của riêng mình anh.

Ngày cuối tuần qua đi, một tuần làm việc mới lại bắt đầu. Khi Mộc Uyển Đình vừa đến nơi làm việc liền cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, hình như hôm nay ai cũng chào hỏi cô bằng một nụ cười không mấy nghiêm túc.

Lúc cô ngồi xuống nghế, vài đồng nghiệp nữ bắt đầu vây quanh cô tám chuyện.

" Mộc Uyển Đình… mau khai thật đi, người tới đón cô hôm trước là ai vậy?"

Mộc Uyển Đình bỗng sửng sốt: " Người tới đón tôi"

" Đúng vậy, anh ta rất cao, mặc bộ vest màu đen, trông rất đẹp trai"

" Người đó tên gì nhỉ… Mạc… Mạc Thiên Vũ… "

“Đúng, đúng, chính là Mạc thiên Vũ.”

Ngay lập tức Mộc Uyển Đình liền hiểu người mà mọi người đang nói đến: " Một người anh của em."

Mấy đồng nghiệp ồ lên một tiếng bất ngờ, một người nói. “Thật là làm tôi xoắn não mà, hôm đó cô ôm chặt anh ta vừa nói anh ta là người đàn ông của mình ba giây sau lại nói không biết anh ta là ai. Lúc đó chúng tôi còn tưởng anh ta là lưu manh cơ đấy.”

“Tạch” Chiếc bút trong tay Mộc Uyển Đình cứ vậy mà rơi xuống sàn nhà. Cả người cô trong nháy mắt đã cứng đờ, vẻ mặt hoang mang nhìn đồng nghiệp vừa nói.

" Tôi có làm vậy sao?"

Sau khi nhận được cái gật đầu chắc nịch của đồng nghiệp, sắc mặt Mộc Uyển Đình liên tục thay đổi theo từng tích tắc hết đỏ lại trắng, cảm giác như máu trong người cô đang đông cứng cả lại. Cái gì mà “Người đàn ông của tôi” thật sự chỉ muốn đào lỗ mà nhảy xuống cho xong.

Một ngày làm việc dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, Mộc Uyển Đình vừa ra khỏi tòa soạn đã thấy chiếc xe quen thuộc. Lúc này cô chỉ muốn giả câm, giả điếc, giả mù xem như không nghe, không nhìn thấy cứ như vậy mà lướt qua anh. Thế nhưng từ suy nghĩ đến hành động thực tế lại là cả một vấn đề, khi cô còn chưa kịp hành động Mạc Thiên Vũ đã lái xe tới trước mặt cô. “Còn đứng ngây ra đây làm gì, không định về nhà sao?”

“Em…em…”

" Mau lên xe đi, anh qua chỗ Đường Quân lấy chút đồ, nhân tiện đưa em qua đó gặp Nhan Thiên Kiều."

Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Nhan. Vừa nhìn thấy Mộc Uyển Đình sắc mặt của Nhan Đường Quân đã tràn ngập ý cười.

Nhan Đường Quân đưa Mạc thiên Vũ lên thư phòng, anh ta chỉ tay lên giá sách.

" Sếp Mạc, cậu tìm mấy cuốn sách cũ này làm gì? Không phải bây giờ trên mạng có tất cả mọi thứ hay sao?"

Tầm mắt Mạc Thiên Vũ vẫn rơi trên giá sách: “Mặc kệ tôi, không phải cậu cũng vẫn còn giữ lại đây thôi.”

Nhan Đường Quân nhún vai, đút tay vào túi quần tỏ vẻ không quan tâm: " Được. được…Mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, sách cậu cần tất cả đều ở trên đó, cậu cứ từ từ lựa đi nha."

Trong khi Mạc Thiên Vũ đang bận rộn tìm tài liệu thì Nhan Đừng Quân lại rảnh rỗi ra vườn hoa kiếm chuyện.

Lúc này Mộc Uyển Đình và Nhan Thiên Kiều đang nói chuyện anh ta đi tới nhìn Mộc Uyển Đình đầy hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play