Còn chưa kịp nói gì thêm, bên tai nghe tiếng sấm chớp đùng đoàng. Nó gợn lên trên trời như chờ thời cơ đã lâu để xả ra, một tiếng phạt trời giáng xuống mạnh mẽ ngay sau lưng cô, khiến hai người bị đẩy ra xa một chút.

Cô nhũn người, lật đật quay lưng nhìn Bách Hoàng, không sai đâu, sét nó đánh vào hai người họ rồi, nó lại tự dưng đánh vào Bách Hoàng, cô chỉ thấy Minh Quang đau đớn quật người, cong ra sau nhưng lại cố chấp giữ Bách Hoàng không buông.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Từng tiếng sét và tia sét đập thẳng xuống vào hai anh em nhà họ, bầu mắt của cô đau đáu như sắp mù lòa, vì sao vậy? Sao lại giáng phạt xuống chồng của cô? Cẩm Dung không đứng nổi, chỉ có thể bò lại, mắt đau lắm nhưng vẫn cố lê lết bò lại Bách Hoàng, té lên té xuống nhưng vẫn lết tới.

“Cậu ơi, cậu ơi!”

Cô nghẹn ngào, khóc rất lớn, nước bọt cũng đặc lại làm cô khó nói nên lời. Tới đó, tay Cẩm Dung muốn động vào nhưng lại bị té quật ra đau đớn do tia sét phát ra.

Cha chồng cô đến lúc này cũng cảm thấy xong xuôi gì đó, ông chấp tay quỳ lạy trời đất, rất hay vì bầu trời quang dần yên tĩnh trở lại, cậu và Minh Quang không bị sét đánh nữa.

Minh Quang mụt rửa, dần hóa thành tro bụi, trước khi biến mất hoàn toàn, hắn vẫn khóc than gọi “mợ”.

Minh Quang chết thật rồi, hắn biến mất rồi, Bách Hoàng không còn giữ thăng bằng mà ngã ra sau, nặng nề nằm xuống mạnh mẽ.

Cô nghe nó đập một cái “bịch” rất mạnh, cô bò lại, cả hai cánh tay ôm cậu vào lòng, không ngừng nghỉ khóc lóc hỏi cậu, tay xoa đi xoa lại khuôn mặt đầm đìa máu chảy:

“Cậu à, cậu sao rồi? Cậu sao rồi cậu? Cậu đau ở đâu hả cậu? Đau ở đâu tôi tìm thầy thuốc chữa cho cậu, cậu đau ở đâu nói cho tôi biết đi cậu.”

Bách Hoàng nằm im bất động, cậu cười mỉm, ánh mắt nhìn vào hư không rồi liếc mắt sang Cẩm Dung.

Tay cậu chầm chậm đưa lên, đặt trên khuôn mặt nào là nước mắt lúc này của Cẩm Dung. Máu từ trong cuống họng Bách Hoàng, chất lỏng màu đỏ lại chảy ra không ngừng, giống như lúc trước cô bị nôn máu…hóa ra cái cảm xúc lúc đó cậu phải chịu nó đau đớn như này, tim gang như muốn nát ra từng mảnh, đau đớn không từ ngữ nào diễn tả nổi cảm xúc cô lúc này.

Cẩm Dung ôm đầu Bách Hoàng sát vào người cô, cô ôm mà khóc lên nỉ non, không dừng uất nghẹn mà còn lớn hơn, Bách Hoàng không nói gì cả, cô muốn nghe lấy giọng cậu một chút, dù đây có là lần cuối đi chăng nữa.

“Cậu ơi, tôi muốn nghe cậu nói chuyện. Tôi nhớ giọng cậu, cậu đừng im lặng…tôi đau lắm, chỗ này của tôi nó như nát ra rồi cậu ơi, huhu…”

Cậu nhìn cô lấy tay chỉ vào ngực nói đau, cười nhạt rồi ho sặc sụa, Cẩm Dung sợ hãi, dùng tay vịn cho máu không bị tràn ra thêm nữa.

“Mợ…mợ ráng sống tốt, đúng là…không có duyên thật…mợ…mợ ráng nhé mợ, ráng chăm cho nhà họ Trần, ráng nghe mợ…tôi thương mợ lắm…”

Cậu khuyên với giọng khàn đặc, tay thì dính máu, không ngừng mân mê khuôn mặt diễm lệ của Cẩm Dung.

Cô đau lòng lắm, nhìn cậu thế này…không bằng hãy để cô chịu đựng thay cậu, ngước lên trời hỏi trời có thấu, sao lại hành hạ cậu như thế này.

Cha chồng cô là ông Quốc, lúc này cũng đi lại, ông ấn đầu Cẩm Dung rồi nhìn Bách Hoàng, thở dài gọi một tiếng buồn bã:

“Con dâu…”

Cô nghe tiếng ông, quay sang nhìn ông Quốc, nghẹn đắng cuống họng rồi nhanh chóng dùng một tay, túm chặt áo ông:

“Cha ơi, cha cứu cậu ấy đi cha. Cha cứu được mà đúng không cha? Cậu vẫn còn cứu được, mà sao cha không cứu cậu hả cha?”

Cô mím môi, gào lên hỏi ông. Ông cũng Khó chịu lắm, dù sao thì cậu cũng là con trai ruột của ông, sao ông ấy không sót cho được:

“Không phải là ta không cứu, mà là không cứu được. Con để ta cho nó xuôi tay nhắm mắt nhé?..Thế này thằng bé đau đớn lắm…”

Cẩm Dung vẫn nhìn ông, con ngươi sâu không thấy đáy, tự đặt câu hỏi vì sao lại thành ra như thế này. Mắt ông Quốc rũ xuống buồn bã, cô hoàn toàn không muốn như thế.

Khi Cẩm Dung nhìn lại Bách Hoàng thì sót thay, đúng như lời ông ấy nói, Bách Hoàng đang rất đau đớn, cô ôm cậu ngồi ngơ ra rất lâu.

Cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý, Cẩm Dung nhẹ gật gù, giọt pha lê từ hốc mắt rơi xuống không ngừng, cha chồng thấy vậy ông cũng yên tâm.

Ông ấy lấy một mảnh bùa trong túi, ngồi xuống rồi dán thẳng vào ngực Bách Hoàng, lúc đó Bách Hoàng nắm lấy tay cô, môi cười lần cuối rồi xua tay nhắm mắt, rời đi ngay lúc này.

Lúc đó hốc mắt đỏ, đau đáu, chỉ kịp nhìn thấy một luồng khí trắng thoát khỏi cơ thể của Bách Hoàng, hòa vào hư không rồi biến mất trong không gian tăm tối này. Ông Quốc vỗ vỗ lưng cô nói:

“Con chuẩn bị làm đám cho chồng con, ta giờ đây không thể nán lại ở đây lâu hơn. Ráng nghen con…”

Nói rồi ông ngồi gần Cẩm Dung, ông Quốc nói cho cô biết điều gì đó… Xong rồi ông đi dọn đồ vào trong túi, xách cái túi không lớn cũng không nhỏ, bóng dáng đi ngày một xa, rồi lại rời khỏi nhà họ Trần, để lại cô ôm cái xác của Bách Hoàng đang dần nguội lạnh đi. Lúc này cô đờ đẫn, thở hắt một hơi nhìn về xa xăm, bà ngoại cô nói đúng, cô và cậu thật là không có duyên với nhau, nói đúng hơn là có duyên mà không phận.

___________

“Con gái…”

Cô nghe giọng ai đó, quờ quạng nhìn xung quanh, nhìn quanh, nhìn quanh thì lại xuất hiện trước mặt, người đó là một người phụ nữ, cô nhận ra ngay.

Đó chính là người đã dẫn đường cho cô thoát khỏi bóng tối trong giấc mơ kia, cái giấc mơ đáng sợ mà hai chị em song sinh kia tạo ra. Không ngờ cô…à không phải là bà ấy, lại xuất hiện ở đây, Cẩm Dung cả kinh nhìn bà.

Bà ấy trẻ, đẹp lắm, nhìn cô cười, nhưng bà ấy cuối cùng cũng chỉ mờ nhạt như một bóng ma mà thôi. Bà đưa nhẹ cái ngón trỏ, chỉ vào cô, chỉ vào cái bụng Cẩm Dung rồi cười hiền.

“Sống tốt nuôi nó nhé con. Con trai thì chết, con gái hóa giải lời nguyền trăm năm, ráng sống tốt nhé con, bà thương con và cháu.”

Bà ấy chỉ vào bụng cô nói điều này, giờ cô mới ngỡ ngàng, cô đã có mang, có thai là con của Bách Hoàng…

Cẩm Dung mắt rưng rưng nhìn bà, bà hiền hậu, xinh đẹp mà còn dịu dàng, bà đưa tay phủi lên người cô một cái. Miếng ngọc, cái miếng ngọc mà Bách Hoàng lúc trước lấy ra để bảo vệ cô khỏi mụ quỷ ngày đó ở nhà họ Trần.

Cô nhìn vai vế thì chắc bà lớn hơn cô vài trăm tuổi, vừa hiền thục lại vừa nhẹ nhàng, ngày đó cứu cô cũng là thái độ như thế này. Bà mỉm môi:

“Miếng ngọc này chờ ngày đứa bé ra đời trao cho nó, kiếp này của nó…bà sẽ theo bảo vệ đứa nhỏ của con, ráng nghen con…ráng nghe lời bà, bà thương. Không được nghĩ đến sống chết mà bỏ mạng đứa bé nghen con.”

Nước mắt lưng tròng, đến giờ này cô phải nghe lời bà. Ai cũng vậy, lúc nào cũng khuyên cô hãy ráng, ráng trong cái cuộc sống khắc nghiệt này…ráng nghe lời bà, sống để nuôi dưỡng đứa bé trong bụng, cứu cái nhà này, không để nhà họ Trần tuyệt tổ tuyệt tôn.

Nhưng cũng không phải là duy trì nòi giống, thực chất Bách Hoàng không phải hoàn toàn là con cái trong nhà họ Trần, nhưng cô sẽ giúp cậu, giúp cái nhà này được tái sinh lần nữa.

Nói đến gia phả thực chất của Bách Hoàng, Cẩm Dung được ông Quốc cho biết mới lúc nãy thôi… Ngày đó, bảy đời trước của nhà họ Trần, đã có và tồn tại một cô con gái, người con gái ấy đã vì tình yêu mà bất chấp can ngăn và rời khỏi dòng tộc, di cư và sinh sống tại Kinh Thành.

Đó cũng chính là đời trước của ông Quốc, nói đến đây thì Bách Hoàng vẫn còn chảy một chút dòng máu của nhà họ Trần, vẫn là trong gia phả nhà họ Trần bị diệt vong…nhưng chắc là vì xa dòng máu nên cậu được du di không chết, trên người lại mang xứ mệnh, sinh ra đã được mang tên là “con của trời”…

Cẩm Dung gật đầu đồng ý với bà, bà thấy rồi thì hóa biến mất.

________________________

Sau đó không lâu, Bách Hoàng được chôn cất, cả nhà họ Trần đeo tang theo cậu. Cẩm Dung được lên chức chủ nhà họ Trần, quản thúc mọi gia đinh và cho mở cửa giao lưu với người bên ngoài, không sống tách biệt với bên ngoài như trước nữa.

Tám tháng trôi qua Cẩm Dung hạ sinh đứa bé đầu lòng, không phụ sự kì vọng, cô đã hạ sinh đứa bé gái đầu tiên của dòng họ chưa từng xuất hiện trong mấy trăm năm qua.

Rất tiếc…Cẩm Dung hạ sinh xong còn chưa kịp nhìn con gái lần cuối thì bị mất máu mà ra đi ngay sau đó không lâu, sự ra đi tiếc nuối đến tất cả mọi người.

Cẩm Dung đã có sự chuẩn bị sẵn, cô trước khi bầu lớn hơn đã ghi di chúc, nhờ con Bình đón hai người là bà Thục và thằng cu Minh về nhà họ Trần cho họ quản lí nhà cửa sau khi cô mất để tránh bà Thục ngại việc quản nhà, nhóc con nhà cô giao lại cho con Bình làm mẹ đỡ đầu.

Bé con được đặt tên là “Trần Đỗ Nhã Kỳ” con gái đầu tiên trong thế kỉ này, cũng là đứa con gái mang cứ mệnh thuần khiết để xóa những bủa vây của nhà họ Trần.

Cẩm Dung ra hiệu lệnh chưa từng có, một khi con gái đến tuổi lấy chồng, phải thực hiện xứ mệnh gia tộc, đặt tên con cái mang họ mẹ, duy trì mãi về sau…

Sau đó không lâu, hiện tượng kì lạ được ghi vào sử sách nhà họ Trần, sau khi bé con chào đời, vùng đất đằng sau nhà bị một ngọn lửa từ đâu thiên rụi toàn bộ, thiêu rồi còn nổ tung hết tất thảy mồ mã, cây cối không chừa lại thứ gì.

___________________________

Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play