Người đàn ông trung niên thản nhiên nói, cặp kính đen vẫn không thể che lấp được sự kinh tởm và khinh thường đối với những du khách đang lảng tránh này.
Mà sự cao ngạo đó dường như đã tồn tại trong máu huyết của ông ta ngay từ khi mới sinh.
“Ông là ai? Đây là lãnh thổ của nước c, không cho phép ông làm càn!” Đột nhiên, một vị tráng hán đứng dậy, nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên.
Nước c là tổ quốc của anh ta, anh ta là một người hết lòng yêu nước nên đưong nhiên sẽ không cho phép người nước ngoài xúc phạm đòng bào mình!
Người đàn ông trung niên mâu quét mắt một lượt, cuối cùng ánh mắt lạnh như băng của ông ta dừng lại trên mặt vị tráng hán đó.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm một lúc, ánh mắt chợt lạnh, chớp mắt toàn thân vị tráng hán đó giật một cái, run lấy bấy.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ khó tin, anh ta thực sự cảm nhận được sát ý toát ra từ ánh mắt lạnh như băng khiến người ta phải run rấy ấy của người đàn ông trung niên.
Cái ánh mắt kinh khủng như quỷ đến từ địa
ngục kia, khiến cả đời này của anh ta khó mà quên được!
Đôi mắt thâm sâu tựa lưỡi kiếm của người đàn ông trung niên đột nhiên ngưng tụ và trở nên dữ tợn!
Nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm mạnh, dường như có vô số thanh kiếm đột nhiên xông ra từ không khí, làm cho vị tráng hán đau đớn và sợ hãi một cách khó hiểu!
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên đột nhiên chuyến động, hóa thành một đạo lưu quang xông về phía người đàn ông yêu nước kia, ra tay nhanh như chớp!
Toàn trường kinh ngạc, tốc độ của người trung niên quá nhanh! cẳng chân dài như roi sắt tung một chiêu sát thương, đá mạnh vào ngực người đàn ông yêu nước.
“Bịch…”
Người đàn ông yêu nước như diều đứt dây bật ngược ra, bay xa khoảng chừng hơn 30 mét!
“Phụt!” Người đàn ông yêu nước phun ra một ngụm máu đỏ sẫm! Vô cùng thê thảm!
Lập tức ai nấy đều khiếp sợ, sự kinh hãi xuất hiện trong vô số ánh mắt!
Siêu nhân! Tên này mà là người sao!
ở nước ngoài… Vậy mà cũng có loại người
biế.n thái như này!
“Đồ Bỏ…” Người đàn ông trung niên Thủ hạ ra, giơ ngược ngón cái với bóng dáng thê thảm đang nằm trên mặt đất.
Vô sổ ánh mắt vừa kinh hãi, vừa giật mình và có cả tức giận, mỗi một người đều tràn đầy lửa giận nhìn người trung niên này! Nhưng bọn họ hoàn toàn không dám phát tiết!
Ai trong số họ cũng đều cảm thấy mình không đủ sức… Người đàn ông trung niên này tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thế đấu lại!
Tên này hoàn toàn không phải là người bình thường!
“Thấy rồi chứ, người nước c vẫn chỉ là những kẻ nhu nhược…ỊKhông biết Thứ Lang tại sao lại bị ngộ hại trên mảnh đất này nữa…” Người đàn ông trung niên cảm khái nói.
“Có gan thì để lại tên, ngày khác tôi sẽ giế.t chết ông!” Người đàn ông yêu nước phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo bò dậy.
Người đàn ông trung niên dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông yêu nước đến đứng còn đứng không vững ấy, khinh thường nói, “Hãy nhớ tên của tôi, Thiên Diệp chu Tác, tôi chờ cậu.”
Thiên Diệp chu Tác, lưu chủ của Bắc Đấu
Nhất Đao Lưu!
Hai bóng người cứ thế khuất xa dẩn rồi biến mất ở cửa sân bay, đế lại đế lại những ánh mắt kinh hoàng không gì sánh được!
Bên trong một căn biệt thự, một tên thủ hạ vội vội vàng vàng đi vào nhà và cung kính nói với Lê Thần Vũ: “Công tử, Thiên Diệp chu Tác, nhập cảnh vào nước c rồi.”
“Đi, đi gặp ông ta thôi.” Lê Thần Vũ thản nhiên nói: “Dù có thất bại cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi hy vọng rằng lần này Thiên Diệp Chu Tác có thể thành công.”
Trong đôi mắt bình tĩnh và lãnh đạm của Lê Thần Vũ lóe lên một ý nghĩa sâu xa, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn chờ đợi, đợi kiếm khách số một của quốc đảo này!
So với cái tên thiên kiêu chi tử Thiên Diệp Vinh Thứ Lang kia thì Thiên Diệp chu Tác này từ lâu đã là một kiếm thủ lừng danh, kiếm pháp siêu phàm, ông ta là lựa chọn tốt nhất để diệt trừ nhà họ Lê.
Lê Thần Vũ chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh tiêu sái rời khỏi căn biệt thự, leo lên chiếc Mercedes màu đen, phóng đi…!
Thiên Diệp chu Tác nhập trú tiến khách sạn
lúc sau, không quá nhiều lâu, cửa phòng liền bị xao vang.
“Người nước c, thực phiền.” Một tên thuộc hạ bên cạnh Thiên Diệp chu Tác cáu kỉnh nói.
“Đi mở cửa, chúng ta đến nước c là đế điều tra Thứ Lang, chúng ta không mang theo người nên tốt hơn hết nên khiêm tốn một chút.” Đôi mắt của Thiên Diệp chu Tác lộ ra sát ý, nếu lần này mang theo nhiều người thì hiến nhiên lúc này gặp người nước c, ông ta đã đại khai sát giới rồi.
Cửa phòng mở ra, một người mặc đồ đen xuất hiện ở cửa, cung kính cúi đầu nói: “Chúng tôi là người nhà họ Lê ở Yên Kinh, công tử nhà chúng tôi muốn gặp ông Thiên Diệp.”
“Không gặp.” Tên thủ hạ lạnh lùng nói, trong mắt đều là ánh nhìn khinh thường.
“Ông Thiên Diệp quả thật là cao ngạo, chẳng lẽ tôi mang tin tức của thiếu chủ các người đến mà các người cũng không thèm gặp sao.” Đột nhiên, một giọng nói từ ngoài hành lang vang lên, truyền đến lỗ tai vô cùng thính của Thiên Diệp Chu Tác.
Vẻ mặt của Thiên Diệp chu Tác đột nhiên thay đổi, bước nhanh ra cửa, ông ta thấy Lê Thần Vũ đang dựa vào tường, hút một điếu xì gà Cuba, chậm rãi phả ra một làn khói, sự thoải mái ngập tràn trên gương mặt tuấn tú của anh ta..
“Rốt cuộc cậu là ai, đến cuối cùng, Thiên Diệp Vinh Thứ Lang đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Diệp Chu Tác bước ra, thân hình bạo phát, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lê Thần Vũ, giữ chặt cuống họng anh ta bằng một tay, quát hỏi.
Toàn thân Thiên Diệp chu Tác bộc phát một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ và dữ tợn, đôi mắt đó sắc bén như kiếm, nhìn thẳng vào Lê Thần Vũ, giống như một lưỡi dao sắc bén vô hình, muốn nhìn thấu Lê Thần Vũ!
Thuộc hạ bên cạnh Lê Thần Vũ lạnh run, khí thế lúc này của Thiên Diệp chu Tác giống như một thanh gươm đã tuốt vỏ, cực kỳ sắc bén! Hơn nữa đó còn là một thanh kiếm khát máu! Nhất định là một tên hung ác cực kỳ, đã từng giết người!
Thiên Diệp chu Tác nhìn chằm chằm vào Lê Thần Vũ, nhưng mà Lê Thần Vũ
vần không chút hoảng sợ, Thiên Diệp Chu Tác hoàn toàn không ảnh hưởng được anh ta.
Thiên Diệp chu Tác bóp chặt yết hầu của anh ta, trong nháy mắt đã bị anh ta nhìn thấu được đó chỉ là một hành động mang tính chất trình diễn.
Trong tay anh ta đang nắm tin tức về Thiên Diệp Vinh Thứ Lang thì Thiên Diệp chu Tác, sao
có thể thật sự làm tổn hại đến anh ta chứ.
Khuôn mặt tuấn tú của Lê Thần Vũ, rất bình tĩnh, anh ta chậm rãi phả ra một hơi khói vào mặt Thiên Diệ, thản nhiên nói: “Thiên Diệp chu Tác, đây là đạo đãi khách của người trên đải quốc các ông sao…!Tôi đến đế giúp anh mà anh lại hành xử như vậy đúng là rất không lịch sự…”
Thiên Diệp chu Tác bỏ tay xuống, trầm giọng hỏi: “Tôi khuyên cậu mau nói, nếu không…” Hai tròng mắt của Thiên Diệp Chu Tác vằn đỏ, loé lên một tia lạnh lẽo.
“Tôi đến là để giúp ông nên tôi chính là khách quý của ông, ông không uy hiếp được tòi đâu.” Lê Thần Vũ cười khẩy, sải bước trên đôi giày da, đi về phòng mình.
Trong phòng, sắc mặt Thiên Diệp Chu Tác lạnh như băng, nói bằng thứ tiếng nước c lơ lớ: “Cậu nói rằng… Một gia đình giàu có ở đây đã cố tình sát hại Thiên Diệp Vinh Thứ Lang?”
“Đích xác là như thế.” Lê Thần Vũ thở dài: “Tôi và Vinh Thứ Lang là bạn thân của nhau, và tôi nhận được tin anh ấy bị giết vào cái đêm tôi chuẩn bị tiệc đón gió tấy trần cho anh ấy tại thành phố T.
“Vinh Thứ Lang rất chướng mắt người nước c, tại sao lại đến đây?” Thiên Diệp Chu Tác cau mày, vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Chuyện này còn có uẩn khúc mà ông chưa biết.” Lê Thần Vũ nói: “Giết Thiên Diệp Vinh Thứ Lang nhà họ Lê của thành phố T, cũng là những kẻ đang nắm giữ quyền khai thác thương mại bến cảng và sân bay, nếu việc đó được hoàn thành trong tương lai thì hầu hết các cảng và sân bay ở thành phố T này đều nằm trong tay nhà họ Lê, đến lúc đó, họ tha hò sử dụng cảng và sân bay để làm bất cứ điều gì họ muổn.
Vinh Thứ Lang cũng là vì việc này mà đến.” Lê Thần Vũ nói: “Ban đầu anh ấy đã và nhà họ Lê đã có một cuộc đàm phán trong hoà hảo, nhưng không ngờ nhà họ Lê lại sai sát thủ trực tiếp lấy mạng anh ấy…”
“Nhà họ Lê…” Ánh mắt Thiên Diệp chu Tác lạnh như băng, hai tay siết chặt, có tiếng răng rắc vang lên.
“Cho địa chỉ, tối nay tôi sẽ đến gặp họ.” Thiên Diệp Chu Tác lạnh lùng nói lơ lớ.
“Được.” Trong lòng Lê Thần Vũ khẽ động, khoé môi khẽ nhếch lên nhưng rất khó nhận ra.
“Việc này nếu thành, nhất định cảm ơn nhiều.” Thiên Diệp chu Tác trịnh trọng nói.
Lê Thần Vũ xua tay, mỉm cười nói: “Tôi chỉ là gặp chuyện bất bình, tiện tay tương trợ mà thôi, mong ông sẽ vì Thiên Diệp Vinh Thứ Lang mà khiến bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!”
“Một dòng họ giàu có nhỏ bé của nước c thì chỉ trong một cái chớp mắt là sẽ bị quét sạch!” Thiên Diệp chu Tác khinh thường nói, thần sắc vô cùng cuồng ngạo!
Ông ta là ai chứ? Là kiếm khách số một của đảo quốc, lưu chủ của Bắc Đấu Nhất Đao Lưu! Là cao thủ tuyệt đỉnh được các kiếm khách tôn thờ!
Trong đời, ông ta rất hiếm khi bị đánh bại! ở nước ngoài thì lại càng là độc cô cầu bại!
Tiểu Thiên Diệp đạo tràng nằm trong tay ông ta đã phát triển rực rỡ! Còn ở nước c này, một nước c nhỏ bé…!Một nơi bị chiến tranh tàn phá như nơi đây thì sự xuất hiện của ông ta đồng nghĩa với sự xuất hiện của một kẻ bất khả chiến bại, là hiện thân của sự chấm hết!
Thậm chí ngay cả nước c ông ta cũng không thèm đế vào mắt, huống chi chỉ là một dòng họ giàu có bé nhỏ của thành phố T, đó chẳng khác nào một con kiến bé tí hin, ngày cả lọt vào mắt của ông ta còn chẳng được nữa là!
Màn đêm thăm thẳm chậm rãi buông xuống.
Một ánh trăng màu bạc nhô lên, tỏa ánh sáng xuống mặt đất như phủ thêm một lớp áo bạc.
Một chiếc xe màu đen lặng lẽ khởi hành, hoà vào màn đêm sáu thẳm vô biên.
Rồi chậm rãi dừng lại trước cổng lớn của một căn biệt thự.
Cửa xe mở ra, một bóng người đi về phía cửa, thậm chí ngay cả lấn tránh cũng không cần.
Quang minh chính đại, cầm theo một thanh trường kiếm khát máu, ánh trăng chiếu vào thân kiếm phản xạ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ!
Đôi mắt của Thiên Diệp chu Tác nhìn về biệt thự đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, trong nháy mắt lóe lên một tia sát ý!
Cậu Lê đã nói rằng người giết Thiên Diệp Vinh Thứ Lang chính là con rể của nhà họ Lê.
“Ai đó, hãy báo danh tính đi!” Một vệ sĩ đang làm nhiệm vụ đã nhận ra Thiên Diệp Chu Tác, lớn tiếng quát.
“Xẹt!”
Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua, ngay sau đó, thị vệ trợn tròn mắt và không thể phát ra âm thanh được nữa!
“Phụt!”
Một vệt máu xuất hiện trên cố họng của vệ sĩ theo sau đó là một dòn chất lỏng màu đỏ tươi phun ra.
Ngay lập tức, tên vệ sĩ ngã nhào xuống đất, nằm trong vũng máu.
Thiên Diệp chu Tác kiễng chân xuống đất, tay cầm trường kiếm lao thẳng về biệt thự, nhẹ như chim én!
Bóng tối sâu thẳm không gì sánh được dường như muốn nuốt chửng ông ta, ông ta cầm thanh kiếm khát máu trong tay tàn sát dọc theo đường đi, không gặp chút cản trở nào, như một thần chết trở về từ địa ngục!
Ông ta muốn vì Thiên Diệp Vinh Thứ Lang mà đòi manq!