Đám người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía Lê Kim Huyên, hô hấp dồn dập.

“Gái bán hoa… rất tốt… thật sự là lâu lắm rồi chưa từng nhìn thấy một gái bán hoa hoàn mỹ như thế…” Có người dùng ngôn ngữ nước c không lưu loát thì thào.

Nụ cười của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lạnh lẽo, cho dù là mỹ nữ ở Nước J được so sánh với Lê Kim Huyên thì căn bản chính là sự khác biệt giữa trời và đất.

Giống như này cái lá và cành hoa hồng, dường như Lê Kim Huyên mới chính là hoa hồng, mà những người còn lại chỉ có thể là son phấn tục tĩu.

“Đi thôi, chờ mang về rồi các người muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó.” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Loan Loan đang hôn mê ở cửa, ánh mắt đảo qua thân thể mềm mại của cô ta.

Dáng người của Tô Loan Loan cũng rất tốt Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lắc đầu, bụng của cô ta bị đâm một dao, bởi vì mất quá nhiều máu mà hôn mê rồi.

Loại phụ nữ này có chơi cũng chơi không được.

Mọi người lần lượt đi ngang qua hành lang đi ra khỏi thang máy, hiên ngang dự định đi ra khỏi cống.

Trong khách sạn hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ khách trong phòng bao, giờ phút này khách sạn bị mùi máu tươi nồng đậm bao phủ.

Khắp nơi đều là những thi thể chết không nhắm mắt, chân bị cụt tay bị đứt… hình thành một biến máu núi người kinh khủng đến nổi không có gì so sánh được.

Những thứ này chính là kiệt tác của Tiểu Thiên Diệp đạo trường ở Nước J.

Trong mắt bọn họ, những tên Phế vật đều đáng chết.

Đột nhiên có một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa khách sạn.

Bước chân của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang hơi dừng lại, ánh mắt hung hăng co rút lại, bóng dáng này xuất hiện quá đột ngột, thậm chí còn không đế anh ta có nửa phần cảnh giác.

“Là ai!” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang quát lên một tiếng, phi tiêu trong tay trong nháy mắt mãnh liệt bắn ra ngoài.

Bóng dáng đó tiện tay ném ra một ngọn lửa bỗng nhiên va chạm vào phi tiêu đánh rơi nó đi.

Ngọn lửa rơi xuống đất, Thiên Diệp Vinh Thứ

Lang ngây ngốc cúi đầu, sắc mặt lập tức trở nên ngạc nhiên.

Đó là một điếu thuốc lá, vậy mà có thể nhẹ nhàng đánh rơi cái phi tiêu sắp bắn, mẹ nó, cái này sao có thể được chứ? Sao anh ta có thể làm được.

“Xin hỏi anh rốt cuộc là ai?” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang bước một bước ra, khí thế cả người tăng vọt, một cỗ sát khí dọa người hung hăng áp chế Trần Xuân Độ.

Anh ta là cao thủ của Bắc Thành Nhất Đao Lưu, là thiếu chủ nhân của Tiểu Thiên Diệp đạo trường, mạng người ở trên tay của anh ta đếm không hết.

Anh ta chính là một tên đao phủ đáng sợ nhất.

“Thả vợ của tôi xuống.” Bóng dáng đó chậm rãi mở miệng, giọng điệu bình tĩnh.

“Vợ à?” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang nhìn lướt qua Lê Kim Huyên bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh, khinh thường cười một tiếng: “Cô ấy là vợ của anh?”

“Đúng vậy, bỏ cô ấy xuống! Sau đó lập tức biến mất khỏi mắt của tôi.” Trần Xuân Độ bình tĩnh mở miệng, dường như là đang nói một chuyện hết sức bình thường.

“Không biết sổng chết.” sắc mặt của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lạnh lùng, cùng lúc đó một cái bóng màu đen ở sau lưng Thiên Diệp Vinh Thứ Lang bước một bước ra, cầm trong tay cây trường đao xông về phía Trần Xuân Độ.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang nhìn chăm chú vào Trần Xuân Độ, anh ta chính là thiếu chủ nhân của Tiểu Thiên Diệp đạo trường đạo trường, làm sao có thể nghe mệnh lệnh của một tên phế vật được chứ.

“Bốp.” trong nháy mắt, bỗng dưng nó xuất hiện ở trước mặt của Trần Xuân Độ, anh ta vừa vặn muốn giơ cây trường đao lên, đột nhiên Trần Xuân Độ lại đá một đá ra ngoài, lạnh lùng đá vào trên ngực của cái người đó.

Người đó bị văng ra bên ngoài giống như là một con diều bị đứt dây, thân hình nện trên quầy, kinh khủng làm cho quần hàng nứt ra một khe hở nhỏ.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang quay đầu lại, sau khi nhìn thấy bóng dáng đó, trong lòng hung hăng run lên, hai mắt của vị sát thủ trừng lớn, hiển nhiên là đã bị một đạp đạp chết.

Sức lực này kinh khủng đến mức nào mới có thể làm được như vậy?

“Rốt cuộc anh là ai?” vẻ mặt của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang nghiêm túc, chậm rãi hỏi.

“Con rể của nhà họ Lê, là chồng của Lê Kim Huyên.” Trần Xuân Độ lấy ra một điếu thuốc lá, sắc mặt bình tĩnh.

“Giết!” Cây trường đao ở trong tay của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, mấy bóng dáng bỗng nhiên lại hóa thành những tay giết người máu lạnh đồng loạt hướng về phía Trần Xuân Độ.

Mấy bóng dáng không ngừng lóe lên, tràn ngập sự chết chóc trong hư không.

Trần Xuân Độ đứng ở giữa, ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ đan xen xung quanh giống như là một cơn bão kín.

Nhưng mà trong đôi mắt của Trần Xuân Độ là sự tỉnh táo, thâm thúy, không hề có sợ hãi chút nào… ngược lại còn xuất hiện một sự trào phúng.

Đột nhiên sau lưng Trần Xuân Độ có một bóng dáng đột ngột xuất hiện, cầm trong tay cây trường đao đâm về phía Trần Xuân Độ.

Một đao đó im lặng không tiếng động, ngay cả âm thanh xé không khí đều dường như rất nhẹ nhàng.

Thân thế của Trần Xuân Độ né qua một bên, đánh một đấm vào trong mặt của người đó, tiếng xương nứt thanh thúy vang lên, cái mũi của người đó nhẹ nhàng gãy giống như là đậu hũ.

“Chết!”

Gần như là trong nháy mắt Trần Xuân Độ ra tay, ở bên cạnh lại có một chuỗi bóng đen nhanh chóng bay về tới, trong không khí lưu chuyển sóng âm dọa người.

Trần Xuân Độ nghiêng người qua, một bóng dáng ngăn ở trước mặt của mình, tất cả phi tiêu đều bắn về phía ngực.

“Bốp!” Trần Xuân Độ lạnh lùng phản kích lại, bay lên một cái, đầu gối hung hăng đạp vào trong bụng của người sát thủ đó, lục phủ ngũ tạng bị chấn động dữ dội, cho nên đã vỡ nát.

“Tốc độ và lực đạo của anh ta sao lại có thế đáng sợ như vậy được chứ? Con mẹ nó, cái này là thân! Giờ phút này có một người mang theo sắc mặt kinh hãi, bọn họ thân là kiếm khách, ở phương diện tốc độ đã đạt đến đỉnh phong chi cảnh, không ai có thể so sánh được. Nhưng mà ở trước mặt của Trân Xuân Độ, tất cả những đòn tấn công lạnh lẽo của bọn họ trong nháy mắt đều hoàn toàn tan rã, không thế chịu nối một kích.

Tổc độ của Trần Xuân Độ gần như là muốn trái với định luật vật lý, là sự tồn tại mà bọn họ không có cách nào tưởng tượng được.

Trong nháy mắt, người bên cạnh Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lần lượt lần lượt ngã xuống đất, tất cả những thứ này chỉ trôi qua trong vòng nửa

phút.

Sắc mặt của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang rất khó coi, lần này anh ta mang đến đây đều là cao thủ Bắc Thành Nhất Đao Lưu, kết quả là ở trước mặt của Trần Xuân Độ lại sống không qua nổi một chiêu.

Rốt cuộc anh ta… là ai vậy chứ? Loại người này cho dù là ở nước ngoài thì cũng có không nhiều.

Trên mảnh đất thấp kém dơ bẩn như nước c làm sao có thể… xuất hiện một nhân vật thần thoại như thế này.

“Anh… rốt cuộc là ai hả!” Sắc mặt của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang hốt hoảng, tất cả thủ hạ của anh ta đều đã bị tiêu diệt.

“Cho dù là tổ tiên Thiên Diệp chu Tác thì cũng không dám đứng ở trước mặt của tôi.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng nói, giọng điệu đã lạnh lùng hơn trước rất nhiều.

Thân thế của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang run rấy, Trần Xuân Độ có thâm ý nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Chạm đến người phụ nữ của tôi, anh đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Trần Xuân Độ vừa nói, trong tay của anh bỗng nhiên lại xuất hiện một cây kiếm ngắn ném về phía Thiên Diệp Vinh Thứ Lang.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang bắt được nó, ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng lại.

Thanh Wakizashi dùng để mố bụng, sau khi Thiên Diệp Vinh Thứ Lang nhìn thấy nó, hai chân gần như là nhũn ra, ánh mắt không thể tin nổi.

Cho đến bây giờ Thiên Diệp Vinh Thứ



Lang chưa từng nhìn thấy thanh Wakizashi này lần nào, nhưng mà anh ta đã nhìn thấy hình dạng của Wakizashi vô số lần trong sách.

Thanh Wakizashi này không phải được sử dụng đế cắt bụng giống như là bình thường, năm đó tố tiên Thiên Diệp chu Tác nghe nói là nhặt được mạng từ một người thần bí nào đó, cho nên đã dùng thanh Wakizashi này đề đối lây.

Nghe đồn ai có được thanh Wakizashi này thì có thể tùy ý giết người của gia tộc Thiên Diệp, mà gia tộc Thiên Diệp còn không thế phản kháng.

Nhưng mà chỉ có người của gia tộc Thiên Diệp mới biết được… đó căn bản là bởi vì người cầm thanh Wakizashi là người mà bọn họ không thể trêu chọc nổi, lúc ấy Thiên Diệp Chu Tác là bởi vì mạng sống cho nên mới giao thanh Wakizashi này ra, để đảm bảo yên bình cho thế hệ sau của Thiên Diệp, không tiếp tục xảy ra chiến loạn.

“Sao có thế được chứ… là anh!” Trong đôi

mắt của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang chỉ còn lại sự kinh hãi, cả người cứng ngắc lạnh buốt.

“Năm đó tổ tiên của các người không tái phát chiến loạn, người đời sau của Thiên Diệp không bước ra khỏi lãnh thổ Nước J nửa bước… xem ra là do tôi quá nhân từ.” Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, đôi mắt lạnh lẽo âm tàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp Vinh Thứ Lang, làm cho sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi.

“Không… không có khả năng…” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang không ngừng lắc đầu, anh ta căn bản không thể tin được người ở nước ngoài thế mà lại xuất hiện ở nước c… vậy mà… lại là con rế của nhà họ Lê

“Anh tuyệt đối không thể nào là anh ta… anh đang mạo danh.” Thiên Diệp Vinh Thứ Lang điên cuồng kêu to lên.

“vẫn còn chưa từ bỏ ý định? Vậy thì tôi sẽ đế cho anh hoàn toàn hết hi vọng…” Ánh mắt của Trần Xuân Độ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một sự chết chóc vô tận bắn ra từ trong đôi mắt của anh.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang hoảng sợ, ánh mắt của Trần Xuân Độ lạnh lẽo hung ác giống như là con thú dữ ẩn chứa sát khí, so với mình đáng sợ vô kế.

Cái này rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu cuộc đại chiến máu chảy thành sông thì mới có

thể tạo nên được ánh mắt như thế?

Loại sát ý ai có thể giả mạo được?

Chỉ có thể là người đó.

“Bộp bộp” chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại ởtrong lòng của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang đã hoàn toàn sụp đố, anh ta quỳ hai gối xuống mặt đất, đầu gối cũng rách hết cả da…

Trần Xuân Độ ngạo nghễ đứng nguyên tại chỗ nhìn Thiên Diệp Vinh Thứ Lang mặt xám như tro, sắc mặt lạnh lùng miệt thị.

“Là mắt của tỏi bị mù… việc này hoàn toàn là do cá nhân tôi gây ra… là tôi mang theo danh của gia tộc đến đây… tôi muốn là mình càng có tiếng nói hơn trong gia tộc, cầu xin ngài đừng tiêu diệt gia tộc…”

Cả người của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang run rấy, rốt cuộc anh ta đã tuyệt vọng rồi… anh ta biết mình đã chọc phải họa lớn bao nhiêu… một sự tồn tại mà mình chỉ có thể ngưỡng mộ… lại bị mình đắc tội.

Thiên Diệp Vinh Thứ Lang rất là hối hận, nếu như sớm biết bối cảnh thân phận của người phụ nữ này thì sao anh ta lại dám nhận nhiệm vụ này cơ chứ.

Trong lòng của anh ta đã hận Cậu Lê đến thấu xương… cái này tuyệt đối là cố ý, tuyệt đối là

do Cậu Lê muốn hãm hại mình.

“Đi nói cho cái tên họ Lê đó, tôi sẽ nhanh chóng… đế cho cố của anh ta lìa khỏi đầu.” Trân Xuân Độ nhìn Thiên Diệp Vinh Thứ Lang, chậm rãi mở miệng.

“Làm xong những thứ này, tự anh mổ bụng mình đi.” Dần dần giọng nói của Trần Xuân Độ truyền đến từ đằng xa, chờ đến lúc Thiên Diệp Vinh Thứ Lang ngấng đầu lên thì bóng dáng của Trân Xuân Độ đã sớm biến mất không nhìn thấy gì nữa.

Trần Xuân Độ đi vào khách sạn, một tay bế Lê Kim Huyên uống say chếnh choáng lên, đi đến ven đường, có một chiếc xe Rolls Royce Phantom màu vàng kịp thời xuất hiện ở trước mặt Trần Xuân Độ.

Cửa xe mở ra, một gương mặt tuấn tú đẹp trai lọt vào trong tầm mắt của Trần Xuân Độ.

“Lão đại, em không đến trễ đó chứ.” Cậu thanh niên đẹp trai vừa nhai kẹo cao su vừa nói.

“Tô Loan Loan còn đang ở bên trong, cậu đi xem một chút đi.” Trân Xuân Độ đặt Lê Kim Huyên lên chỗ ngồi ở phía sau, lên tiếng nói.

“Được rồi.” Cậu thanh niên bước xuống xe, vội vàng chạy vào khách trong khách sạn.

Cũng không lâu lắm, cậu thanh niên liền mang theo một thân thể mềm oặt trở về bên cạnh xe, lấy dược phấm và băng vải dùng đế cầm máu từ trong cái cái hộp cấp cứu được chuấn bị, sau khi sơ cứu xong, nói: “Cô ta bị đâm một đau vết dao cách với tim chỉ có mấy cm, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi, may mắn là tô’ chất thân thế của cô ta tốt, nhặt về được một cái mạng.”

“Lão đại, đao pháp tinh tế như thế tuyệt đối chính là Bắc Thành Nhất Đao Lưu.” sắc mặt của người thanh niên có chút đông cứng.

Trần Xuân Độ nhẹ gật đầu: “Trước tiên đưa về nhà tôi đi.”

“Không đi bệnh viện hả?” Cậu thanh niên hơi sững sờ.

“Người trong bệnh viện nhiều nhãn tạp, không an toàn.” Trần Xuân Độ suy nghĩ mở miệng nói, anh sợ là Cậu Lê lại làm ra chuyện gì đó uy hiếp Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan. Truyện Đam Mỹ

“Bắc Thành Nhất Đao Lưu đây là không muốn sống nữa hả? Dám động vào chị dâu, một mảnh đất chật hẹp, một quả bom là có thể tiêu diệt được bọn họ!” Cậu thanh niên cắn răng, sắc mặt sắc bén.

“Họ Lê, tôi sẽ tính toán chuyện này với anh ta thật kỹ càng.” Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng,

ánh mắt lại càng âm trầm hơn.

Trên con đường ở cách khách sạn không xa có một chiếc BMW màu đen vừa mới khởi hành, trên đường trở về khách sạn, đột nhiên điện thoại di động của Cậu Lê lại vang lên.

Cậu Lê cúi đầu lấy điện thoại ra, khóe miệng giơ lên một nụ cười, Thiên Diệp Vinh Thứ Lang gọi điện thoại đến cho anh ta, xem ra là đã thành công rồi.

“Anh Thiên Diệp, tôi muốn đầu của người đó, mang đến cho tôi rồi à?” Cậu Lê kết nối điện thoại, mỉm cười nói.

“Đầu người à? Bởi vì anh mà người của Tiểu Thiên Diệp đạo trường chúng tôi suýt chút nữa đã tiêu đời rồi, đầu dây bên kia điện thoại bổng nhiên lại vang lên tiếng mắng chửi giận dữ của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang.

“Tiêu… tiêu đời?” Cậu Lê trợn tròn mắt, anh ta căn bản không hiếu lời nói này của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang.

“Họ Lê, có người kêu tôi nói với anh rằng, anh ta nói… anh ta rất nhanh thôi sẽ đế đầu của anh lìa khỏi cổ.” Giọng điệu của Thiên Diệp Vinh Thứ Lang lạnh lùng, sắc mặt của Cậu Lê cứng đờ.

“Là ai?” Cậu Lê trầm giọng hỏi.

“Con rể của nhà họ Lê.”

“Bộp!”

Điện thoại lập tức bị cúp máy, Cậu Lê trong xe nắm cái điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ.

Đáy là trào phúng, khiêu khích, là sự phản kích vô cùng phách lối.

Từ trước đến nay anh ta thần cơ diệu toán, nắm bắt toàn cục, vào giờ phút ấy trên mặt vô cùnq nónq rát, xấu hổ dữ dội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play