Câu hỏi của Ban Bố, đã khiến Vân Hạc sững người.

Cược, có thể!

Quan trọng là, cược cái gì.

Ban Bố chỉ có hai người thôi.

Trên người của hai người này cũng chẳng có thứ gì đáng tiền hết! Hay là... Cược hai người họ cởi đồ chạy về nước?

Đây chính là sỉ nhục nước Bắc Hoàn rồi, nhưng mình lại chẳng được lợi ích gì cải

Vân Hạc suy nghĩ qua loa, cười với Ban Bố hỏi dò: "Sứ đoàn của Bắc Hoàn lần này đi bao nhiêu người qua đây, có bao nhiêu ngựa?”

Hả? Ban Bố ngờ vực. Hắn hỏi cái này để làm gì?

Chẳng lẽ hắn muốn lấy tính mạng của sứ đoàn Bắc Hoàn ra đánh cược. chăng?

Nếu như Vân Hạc thật sự cược như vậy, ngược lại hắn ta rất phấn khởi.

Vì hắn ta hiểu rất rõ nếu như bọn họ cược như vậy, dù cho hắn ta có thua, Đại Càn cũng không dám lấy tính mạng của bọn họ, nếu không, sẽ phải hứng chịu lửa giận của Bắc Hoàn.

Nghĩ như thế, Ban Bố lập tức cười đáp: "Lần này Sứ đoàn Bắc Hoàn nước ta tính luôn tùy tùng hộ vệ, tổng cộng có khoản hơn ba trăm người, hơn sáu trăm

con ngựa!"

Lần này vì bọn họ vội vã đến ngoại giao với nước Đại Càn, để kịp thời gian, nên điều là một người hai ngựa.

Thật ra đây cũng không phải là bí mật gì.

Bọn họ có bao nhiêu người ngựa, Đại Càn Hoàng Đế chắc biết rất rõ. Nghe Ban Bố đáp, nhất thời trong lòng Vân Hạc lây động.

Hơn sáu trăm con ngựa?

Đây đúng là đồ tốt mà!

Trước mắt đồ đặt cược có thể lọt vào mắt của hắn hình như cũng chỉ có sáu trăm con ngựa thôi!

Ngựa do sứ đoàn Bắc Hoàn cưỡi, dù có tệ đến đâu cũng không tệ đến không chấp nhận được đâu ha?

"Nếu như quốc sư thật sự muốn cược, vậy thì lấy sáu trăm con ngựa ra đánh cược đi!"

Vân Hạc lười biếng nói.

"Lòng tham của Lục điện hạ quả thật không nhỏ đó!”

Ánh mắt Ban Bố khép hờ lại: "Vậy đồ đặt cược của điện hạ là gì?"

"Đương nhiên là cái đầu của bổn điện hạ."

Vân Hạc cười nói: "Bổn điện hạ biết, quốc sư chắc chắn là hận chết bổn điện hạ, bổn điện hạ cho quốc sư cơ hội quang minh chính đại lấy đầu của bổn điện hạ!"

Đầu người? Lại là đầu người? Nghe những gì Vân Hạc nói, mọi người trong phủ lập tức lo lắng.

Song Vân Hạc là Hoàng Tử. Nếu Vân Hạc quyết định đánh cược như vậy, bọn họ cũng không thể ngăn cản.

Ban Bố nghĩ giây lát, rồi lập tức sảng khoái trả lời: "Được! Lão phu chịu cược!"

Vân Hạc năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của hắn ta, hắn ta thật sự rất muốn lấy đầu của Vân Hạc.

Đề toán trước mắt, nhìn thì đơn giản, thật ra rất khó!

Hắn ta tin, Vân Hạc chắc chỉ có thể giải ra một đáp án thôi!

Nhưng Vân Hạc tuyệt đối không thể nào giải ra hết toàn bộ đáp án! Vân Hạc vốn không thể nhìn ra được điểm ảo diệu của đề toán này! Hắn còn ngu ngốc cho là đề toàn này rất đơn giản.

"Bút mực đâu!"

Vân Hạc cũng không dài dòng, lập tức kêu người chuẩn bị bút mực. Giờ đây hắn cực kỳ không tin tưởng nhân phẩm của con người Ban Bố. Phải để lại chứng cứ!

Ban Bố cũng có ý này, đương nhiên sảng khoái đồng ý.

Rất nhanh, Vân Hạc bèn bảo Diệp Tử lập hiệp ước đánh cược.

"Lục điện hạ, nghĩ lại!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play