Hồi lâu sau, Chương Hoè mới lắc ống tay ái, cung kính hành lễ với Vân Hạc: "Lục điện hạ quá tài ba, lão hủ khâm phục! Ban đầu lão hủ cho rằng nhiều lắm là năm trăm vạn, suýt chút nữa đã khiến Đại Càn chúng ta bị diệt vong..."

"Chương Các lão quá lời."

Vân Hạc nhanh tay đỡ Chương Hoè: "Những thứ mà Các lão học mới là đại đạo, còn thứ mà ta học chỉ được xem là đầu cơ trục lợi mà thôi..."

"Không đâu, không đâu!"

Chương Hoè xua tay: "Những con số và phương pháp tính toán này rất dễ hiểu, rất có ích trong việc tính toán, phương pháp này có thể được viết thành sách..."

Nghe Chương Hoè nói, Thẩm Hinh cảm thấy hoang mang.

Thứ đồ chơi trông giống như bùa mà quỷ vẽ này cũng có thể viết thành sách được sao?

Đúng lúc này, Tân Sênh bước vào thông báo thức ăn đã chuẩn bị xong, mời bọn họ đi dùng bữa tối.

Khúc mắc trong lòng được hoá giải, Chương Hoè chợt cảm thấy bụng đói cồn cào, ông ta lập tức theo chân Vân Hạc và Thẩm Hinh đi ăn tối.

Lúc ăn cơm, Chương Hoè bỏ qua quy tắc "không nói khi ăn" mà sôi nổi kể lại sự việc đã xảy ra trên triều hôm nay cho Thẩm Hinh và Diệp Tử nghe.

Thậm chí lão già này còn miêu tả Vân Hạc hệt như một vị anh hùng đứng ra ngăn cơn sóng dữ.

Lão già này nói chuyện cũng không biết điểm dừng, ngay cả chuyện Văn đế đánh bốn vị hoàng tử trước mặt mọi người cũng kể ra.

Ngay cả Diệp Tử đã biết trước còn sửng sốt huống chỉ là người không biết gì như Thẩm Hinh.

Ban đầu chỉ có Thẩm Hinh và nhóm người Diệp Tử chú ý lắng nghe.

Thế nhưng sau đó đám người Đỗ Quy Nguyên lần lượt chạy tới, khi nghe được chuyện Vân Hạc dũng cảm đấu với Quốc sư Bắc Hoàn và giúp Đại Càn thắng được bảy vạn ngựa chiến, mọi người đều sôi nổi vỗ tay.

Suốt bữa cơm chỉ có một mình lão già này nói chuyện.

Vân Hạc cũng thầm cảm thán rằng lão già này không làm người kể chuyện đúng là lãng phí nhân tài.

Sau khi ăn xong, Vân Hạc bảo Chương Hoè ngồi uống trà, còn hắn thì đi vào thư phòng viết ra phương pháp đếm và bảng cửu chương ra giấy rồi giao cho Chương Hoè, để ngày mai ông ta trình lên Hoàng đế.

Bởi vì hắn lười phải vào cung một chuyến.

Đợi Chương Hoè vui vẻ mang theo giáo án toán học vỡ lòng của Đại Càn rời đi, mọi người vẫn còn đắm chìm trong cơn sốc, chưa kịp hồi phục tinh thần.

"Được rồi, các ngươi không muốn ăn cơm nữa đúng không?"

Vân Hạc trợn mắt nhìn đám người Đỗ Quy Nguyên: "Mau quay về chỗ của các ngươi ăn cơm đi!"

Nghe Vân Hạc nhắc nhở, mọi người mới tỉnh táo lại, nhanh chóng quay lại chỗ ăn cơm của người hầu.

"Nói vậy là từ nay về sau, trừ Thánh thượng thì không ai được buộc tội ngươi muốn mưu phản nữa?"

Thẩm Hinh ngơ ngác nhìn Vân Hạc, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cũng may nàng không hề đi tố cáo Vân Hạc muốn tới Sóc Bắc để mưu phản.

Nếu không Văn đế chắc chắn sẽ nghĩ rằng những tin đồn đó là do nhà họ Thẩm tung ra.

Nếu vậy, nhà họ Thẩm nhất định sẽ rơi vào kết cục bị chém hết cả nhà!

"ừ"

Vân Hạc gật đầu, nhìn chăm chăm Thẩm Hinh, cười như không cười: "Thế nên sau này ngươi phải cẩn thận, đừng quên ngươi còn thiếu ta một cái tát đấy!"

Cơ thể Thẩm Hinh cứng đờ, nàng chột dạ nhìn Vân Hạc, trong lòng âm thầm buồn bực.

Rõ ràng mình chỉ cần dùng hai ngón tay là có thể bóp chết con gà bệnh Vân Hạc, sao bây giờ mình lại bị hắn chèn ép thế này chứ?

ừ" Diệp Tử mỉm cười nhìn Thẩm Hinh: "Cũng khuya rồi, muội nên quay về đi. Dù sao

muội và điện hạ vẫn chưa thành thân, không nên ở lại qua đêm. Còn nữa, muội về

nhà nhớ kể cho bà bà nghe chuyện xảy ra trên triều hôm nay, để bà khỏi phải lo lắng."

"Ôi trời, vậy mà muội lại quên mất chuyện này!"

Thẩm Hinh bật dậy: "Muội phải nhanh chóng quay về kể cho nương nghe chuyện này, bằng không cũng không biết nương sẽ lo lắng tới mức nào nữa!"

Dứt lời, Thẩm Hinh hấp tấp đi ra ngoài.

"Đừng quên sửa lại cửa thư phòng cho ta." Vân Hạc nói với theo sau lưng Thẩm Hinh.

Bước chân Thẩm Hinh khựng lại, nàng quay đầu, hứng dữ liếc Vân Hạc rồi mới nhanh chân chạy đi.

Nhìn theo dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hinh, Vân Hạc lắc đầu: "Cô gái này không hề có chút khí chất của tiểu thư khuê các nào cải"

Diệp Tử mỉm cười: "Thẩm Hinh tập võ từ nhỏ nền tính cách hơi nóng nảy." "Nàng rất giỏi võ sao?" Vân Hạc tò mò hỏi. "Cũng không giỏi lắm!"

Diệp Tử cười khẽ, thấy đổi chủ đề: "Có điều những người bên cạnh điện hạ chắc không có ai là đối thủ của nàng đâu."

Sắc mặt Vân Hạc thay đổi. Cô nàng này lợi hại vậy sao?

Có phải Diệp Tử đang nhắc nhở mình không nên chọc giận Thẩm Hinh hay không?

Nếu không, đến lúc nàng muốn đánh mình thì những người bên cạnh không có ai bảo vệ được mình cả.

Vân Hạc lén nhìn Diệp Tử rồi thầm cảm thán trong lòng: "Tính cách của tẩu tử vẫn tốt hơn."

Cơ mặt của Diệp Tử co rút, một rặng mây đỏ nhanh chóng xuất hiện trên mặt nàng ấy.

“Ta đi làm việc đây."

Diệp Tử xấu hổ liếc Vân Hạc, lập tức bỏ đi. Vân Hạc nhếch môi, quay lại thư phòng lần nữa.

Ban đêm, Cao Hợp đến tìm Vân Hạc, thẳng thản thừa nhận chuyện hẳn ta là nội gián của Văn đế.

Trong phủ, ngoại trừ chính mình, Cao Hợp chỉ xác định được quản gia cũng là nội gián đó Văn đế cài vào.

Hôm nay, khi bọn họ đến lò rèn, quản gia đã bẩm báo cho người của Văn đế về vấn đề này.

Chính vì thế hắn ta mới nhắc nhở Vân Hạc. “Ngươi không làm ta thất vọng!”

Vân Hạc gật đầu khen ngợi rồi căn dặn: "Hiện giờ, ta đã giao nhiệm vụ phòng vệ trong phủ cho ngươi và Chu Mật, các người có thể âm thầm chú ý đến người trong phủ.

"Tiểu nhân hiểu rõ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play