Sau bữa cơm trưa, nhân lúc quản gia đang bận, Cao Hợp lặng lẽ kéo Vân Hạc sảng một bên.

"Điện hạ, sau này người hãy nói rằng lò rèn đó người mua để tặng cho Đỗ thống lĩnh nhé."

Cao Hợp cẩn thận quan sát xung quanh rồi nghiêm túc nói với Vân Hạc.

"Tại sao?"

Vân Hạc giả vờ hồ đồ: "Rõ ràng lò rèn đó ta mua để bản thân sử dụng mà."

“Điện hại"

Cao Hợp nóng nảy: "Người mua lò rèn cho bản thân nhưng lại sử dụng tên tuổi của Đỗ thống lĩnh, nếu chuyện này truyền đến tai Thánh thượng, e răng Thánh thượng sẽ nghĩ rằng người có ý đồ tạo phản."

"Không thể nào." Vân Hạc lắc đầu, cười nói: "Chắc chắn phụ hoàng sẽ không tin mấy lời này, sao ta có thể tạo phản được chứ!"

"Điện hạ, lòng vua khó dò!" Cao Hợp dốc lòng khuyên nhủ. "Phải không?”

Vân Hạc nhếch môi, mở miệng dò hỏi: "Phụ hoàng phái ngươi đến giám sát ta đúng không?”

Nghe Vân Hạc hỏi, Cao Hợp chớp mắt.

Đợi đến lúc tỉnh táo lại, Cao Hợp vội vã lắc đầu phủ nhận.

"Không chỉ có ngươi mà còn quản gia nữa đúng không?"

Vân Hạc cười rạng rỡ: "Thật ra chuyện tiền lương hưu bị tham ô không phải do ta nói với phụ hoàng, ta chỉ nói với tam ca, nhưng tam ca lại giấu diếm không báo! Hôm nay, lúc lên triều phụ hoàng đã nổi giận vì chuyện này, ông ấy phạt tam ca tới Thái miếu quỳ ba ngày. Ngươi nói xem, cả ta và tam ca đều không nói với phụ hoàng chuyện này, vậy làm sao phụ hoàng biết được?"

Nghe Vân Hạc nói thế, sắc mặt Cao Hợp lập tức thay đổi.

Vân Hạc lặng lẽ nhìn Cao Hợp rồi nói tiếp: "Ta rất vui vì ngươi đã nói ta những lời này. Ngươi là người thông minh, ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận rồi hẳn trả lời ta."

Nói xong, Vân Hạc võ vai Cao Hợp rồi bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Vân Hạc rời đi, trong lòng Cao Hợp chợt dâng lên cảm giác khủng hoảng.

Hắn ta chợt nhận ra, có lẽ Vân Hạc đã dùng chuyện mua lò rèn để thử lòng hắn †a và quản gia.

Tâm tư của vị Lục hoàng tử này sâu xa hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều. Sau đó Vân Hạc dẫn đám người Đỗ Quy Nguyên đi tới lò rèn. "Điện hạ, người mua lò rèn này để làm gì?" Đỗ Quy Nguyên cảm thấy khó hiểu.

"Mua lò rèn đương nhiên là để làm nghề rèn."

Vân Hạc cười nói: "Ta nhìn thấy trong sách cổ một phương pháp có thể rèn ra loại sắt chịu được lực tác động cường độ cao, cho nên ta muốn thử xem có rèn được không"

"ỒI" Nhóm ba người Đỗ Quy Nguyên đều sửng sốt.

Vân Hạc mua lò rèn để làm nghề rèn thật sao?

Sau khi đi vào lò rèn, Vân Hạc lập tức trao đổi với những người thợ rèn về phương pháp rèn sắt, hắn nhớ có tới vài cách có thể luyện ra thép Damascus.

Tuy nhiên, vì không có máy móc hiện đại nên việc tạo ra phôi thép Damascus là không khả thi.

Nhưng phương pháp xếp và xoay Damacus chắc là có thể thực hiện được, nhất là xoay Damascus.

Sau khi giảng giải về phương pháp rèn cho bọn họ, Vân Hạc ra lệnh cho các thợ rèn bắt đầu thử xoay Damascus.

Đương nhiên với cơ thể nhỏ nhắn này của hắn thì Vân Hạc không thể tự làm được mà chỉ có thể ở bên cạnh hướng dẫn.

Dưới tình huống không có máy móc hiện đại, việc tạo ra thứ đồ chơi này thật sự rất phiền phức, hầu như mỗi công đoạn đều gặp khó khăn, nên Vân Hạc cũng phải nghĩ cách giải quyết cùng với bọn họ.

Mãi đến lúc trời sập tối, cuối cùng bọn họ cũng tạo ra được một khối phôi thép.

Nhưng mà phía sau còn rất nhiều công đoạn khác phải làm nữa.

Ban đầu, Vân Hạc định làm tiếp nhưng trong phủ lại có người đến thông báo rằng Chương Hoè đến thăm.

Chương Hoè?

Vân Hạc nghỉ hoặc, lão già này tới tìm hắn làm gì?

Mặc kệ đi, dù sau Chương Hoè cũng đến rồi, mình cũng không thể bắt ông ấy ngồi chờ tới héo hon được.

Tuy quyền lực trong tay Chương Hoè không lớn nhưng uy vọng lại rất cao! Huống chỉ lão già này còn là thầy của Văn đế.

"Được rồi, tất cả quay về nghỉ ngơi đi, sáng mai làm tiếp."

Sau khi dặn dò các thợ rèn xong, Vân Hạc dẫn người quay về.

Vừa về đến trong phủ, hắn đã nhìn thấy Chương Hoè đang nghiên cứu gì đó. Những người trong phủ được cử tới hầu hạ cũng không dám làm phiền. "Gặp qua Chương Các lão." Vân Hạc bước tới, cúi người hành lễ.

"Lục điện hạ, cuối cùng người cũng về rồi!"

Chương Hoè vội vàng đứng lên, rầu rĩ nói: Hôm nay sau khi trở về, lão hủ vẫn luôn suy nghĩ về phương pháp tính toán của điện hạ, nhưng làm thế nào cũng không tính được kết quả chính xác, khiến lão hủ không buồn ăn uống, người nhanh xem giúp lão hủ xem chỗ nào có vấn đề..."

".." Vân Hạc cạn lời, dở khóc dở cười nhìn Chương Hoè.

Lão già này đúng là một học giả cổ hủ mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play