Đáng đời tiếp tục quỳ!

“Biết vì sao trầm bắt ngươi tiếp tục quỳ không?” Văn đế từ trên cao nhìn Vân Lệ.

Vân Lệ thấp thỏm lo âu, sợ hãi khóc lóc kể lể: “Phụ hoàng, nhi thần oan uổng! Nhi thần thật sự không hãm hại Lục đệ! Tối hôm trước nhi thần còn cho Lục đệ mượn hơn một vạn lượng bạc, nhi thần còn nối lại tình xưa với Lục đệ, sao nhi thần có thể...”

“Trãẫm không nói cái này.” Văn đế giậm tím mặt, lần nữa đạp bay Vân Lệ, bỗng nhiên ông ta nhìn về phía Vân Hạc.

Vân Hạc nheo mắt, trong lòng không còn gì để nói.

Ông nhìn ta làm cái gì?

Mẹ nó ta là người bị hại được không?

Ừ, ta chính là người bị hại!

Vân Hạc hùng hồn nói với mình.

Văn đế thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía Vân Lệ đang quỳ ngay ngắn, tức giận quát: “Trãm hỏi ngươi, ngươi biết rất rõ tiền trợ cấp của những tướng sĩ tàn tật trử trận trong trận chiến Sóc Bắc kia bị biển thủ, vì sao không báo?”

“Cái gì?

Nghe lời Văn Đế nói, bỗng nhiên Tiêu Vạn Cừu đứng ra, hai mắt phun lửa hỏi: “Lời thánh thượng nói là thật sao?”

“Việc này sau này hẫn nói.” Văn đế ra hiệu Tiêu Vạn Cừu trở về vị trí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Lệ: “Hôm nay lên triều, trấm cho ngươi thêm một cơ hội, chính là chờ ngươi báo cáo việc này, vì sao ngươi không báo?”

Thì ra là việc này.

Trong lòng Vân Lệ khẽ thở dài, vội thấp thỏm nói: “Nhi thần biết báo cáo việc này thì phụ hoàng sẽ nổi trận lôi đình, nhi thần muốn đợi chuyện Bắc Hoàn cầu xin lương thực trôi qua rồi lại báo cáo nhanh cho phụ hoàng, để tránh cho Bắc Hoàn chê cười.”

“Thánh thượ, vi thần cũng biết việc này.” Từ Thực Phủ vội đứng ra, khom người nói: “Hôm nay lúc tam điện hạ biết đã tới tìm vi thần, là vi thần đề nghị tam điện hạ chờ chuyện Bắc Hoàn cầu lương trôi qua rồi lại báo cáo”

“Thật sao?” Vẻ mặt Văn đế bình tĩnh lại.

“Vi thần có tội.” Từ Thực Phủ tranh thủ thời gian khom người thỉnh tội.

“Ngươi quả thật có tội.”

Văn đế lạnh nhạt liếc nhìn Từ Thực Phủ rồi trở về ngai vàng dưới sự nâng đỡ của Mục Thuận, vẻ mặt đầy lạnh lẽo nói: Năm năm trước trẫm cũng đã nói những tướng sĩ đổ máu hy sinh vì giang sơn Đại Càn ta đều là anh hùng. Ai dám động tới tiền trợ cấp của họ thì trẫm sẽ lấy đầu của hắn.”

Nói xong, Văn đế tức giận hét lên: “Tiêu Vạn Cừu, Ngu Phục nghe chỉ.”

Tiêu Vạn Cừu và Ngu Phục vội tiến lên nghe chỉ.

“Binh bộ hợp tác với Hình bộ cùng điều tra vụ án này! Hễ có người tham ô tiền trợ cấp của những tướng sĩ kia, cho dù là vương công đại thần hay là tiểu quan lại viết đơn kiện đều xử lý nghiêm khác theo luật.”

Nghe ý chỉ của Văn đế, quần chúng không khỏi hoảng sợ.

Binh bộ kết hợp với Hình bộ, cùng điều tra vụ án này.

Văn đế không yên tâm với Hình bộ, còn muốn để cho Binh bộ Thượng thư như Tiêu Vạn Cừu cũng tham gia vào đó.

Bởi vì Văn đế biết Tiêu Vạn Cừu tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với người tham ô tiền trợ cấp của những tướng sĩ kia.

Đợi sau khi Tiêu Vạn Cừu và Ngu Phục lĩnh chỉ, Văn đế lại trâm giọng nói: “Hộ bộ Thượng thư Từ Thực Phủ, biết mà không báo, phạt bổng lộc một năm! Tam hoàng tử Vân Lệ cũng bị xử phạt cùng tội, phạt quỳ thái miếu ba ngày.”

Hai người không dám thất lễ, vội vàng lĩnh chỉ.

Nhìn sắc mặt tái xanh của Văn đế, Vân Hạc không khỏi vuốt căm.

Mặc dù lão cha hời của mình không tính là minh quân, nhưng ông cũng không phải hôn quân.

Ít ra vẫn làm tốt về việc đối đãi với những tướng sĩ đã đổ máu hy sinh cho Đại Càn.

Nhưng xử phạt Từ Thực Phủ và Vân Lệ hơi nhẹ quá.

Ngay lúc Vân Hạc suy nghĩ lung tung, Văn đế nhấc mắt nhìn lại: “Lão Lục, có phải con hoài nghỉ tam ca của con đang hãm hại con? Cho nên mới cố ý lấy đầu của tam ca con làm tiền đặt cược dọa nó không?”

Vân Hạc gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Vâng”

Chuyện rõ ràng như vậy, bản thân phủ nhận cũng vô nghĩa.

“Được, trãm cho con một cơ hội.” Văn đế hít sâu một hơi: “Trãm cho phép hôm nay con tát tam ca của con ba cái trước mặt quần thần”

“Hả?” Vân Hạc ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn Văn đế. “Phụ hoàng, thật sự không phải nhi thần.” Vân Lệ đầy uất ức kêu oan.

“Câm mồm” Văn đế hét lên với Vân Lệ, trừng mắt với Vân Hạc nói: “Con sợ cái gì? Đây là trãm cho phép con tát nó, nó còn có thể ăn con sao?”

“À cái này..” Vân Hạc cười gượng: “Phụ hoàng, như vậy không ổn đâu nhỉ?”

“Không có gì không ổn” Văn đế tức giận nói: “Trẫm không chịu được khi thấy dáng vẻ bất lực này của con.”

“Phụ hoàng hiểu lầm rồi.” Vân Hạc cười ngượng ngùng: “Nhi thần nho nhã yếu ớt, trên tay không có sức lực gì, tát vào mặt tam ca cũng không đau! Nếu không... để nhi thần đá vào của quý của tam ca hai phát nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play