Khắc hoa văn lông vũ trên thép pattern steel quả thực không phải chuyện dễ.

Cho đến buổi trưa ngày thứ ba, hơn ngàn thợ thủ công trải qua vô số lần thất bại, cuối cùng mới đúc ra được bảo đao mà ông già lưu muôn.

Hơn nữa, hoa văn lông vũ được đúc ra cũng không đạt tiêu chuẩn của Vân Hạc cho lắm.

Song, Vân Hạc cũng không dám bốc phét.

Nếu lại bốc phét, cái lão già này lại bảo bọn họ đúc ra một thanh bảo đao, há chẳng phải là lấy mạng người ta hả.

Cả thanh đao được đúc toàn bộ từ thép pattern steel, hơn nữa còn là đúc từ thép nguyên khối.

Vân Hạc cảm thấy, trước mắt về cơ bản có thể đại diện cho lò rèn có trình độ cao nhất nước Đại Càn rồi.

Đây cũng nhờ vào thợ thủ công của lò rèn đã bỏ công sức.

Nếu như ở trong tiệm rèn của hắn, dự là một hai tháng cũng chưa chắc đúc ra được.

Bảo đao ra đời, Tân Lục Cảm vui mừng đến mức hét lớn thất thanh. "Ôi ôi ha ha, bảo đao thì nên đi với anh hùng!"

Tần Lục Cảm ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Tiểu tử, nhìn đây, lão phu sẽ truyền cho ngươi Loạn Phi Phong Đao Pháp! Đừng nói lão phu không giữ chữ tín!"

Nói rồi Tân Lục Cảm trực tiếp cầm lấy thanh đao ở lò rèn thi triển đao pháp. Vân Hạc không biết đây là Loạn Phi Phong Đao Pháp hay là Điên Phế Đao. Pháp, dù sao cái ông già lưu manh này thật sự có chút bản lĩnh, thanh đao Quang Công gần hơn năm mươi cân mà mỗi chiêu của ông ta đều nhịp nhàng kín không

kẽ hở. Hơn nữa ông già lưu manh này cũng hơn năm mười tuổi rồi? Ở tuổi này mà còn sung sức như vậy, ông già lưu manh này cũng được coi là mãnh tướng thật sự.

Sau khi múa xong Điên Phế Đao Pháp, Tần Lục Cảm mở to mắt hỏi Vân Hạc: "Nhớ được bao nhiêu chiêu?”

Vân Hạc dụi đôi mắt khô khốc của mình, lắc đầu, nói: "Một chiêu cũng không nhớ được."

Nhớ cái con khỉ đó! Giờ hắn chỉ muốn về nhà ngủ thôi! Cộng cả thời gian ngủ của hai ngày này lại hắn ngủ chưa tới hai tiếng nữa!

Mấy thợ rèn kìa tốt xấu gì còn có thể luân phiên nghỉ ngơi, còn hẳn thì hầu như không được nghỉ ngơi, hắn luôn phải cảnh chừng tiến độ rèn đúc.

"Một chiêu cũng không nhớ hả?”

Tần Lục Cảm hơi kinh ngạc, rồi chẳng biết xấu hổ cười lớn: "Lão phu không nhìn lầm ngươi, quả nhiên là một kỳ tài luyện võ, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được tỉnh túy của bộ đao pháp này! Bộ đao pháp này của lão phu, coi trọng chiêu thức tùy tâm, vô chiêu thắng hữu chiêu, ha ha ha..."

Tân Lục Cảm lại lần nữa mở to cái miệng to như cái chậu cười lớn, mẹ ơi há mồm to đến mức sắp thấy được thực quản rồi!

Đệt!

Vân Hạc suýt chút gắp một khối sắt thép đang nung đỏ nhét vào miệng ông già lưu manh này.

Còn vô chiêu thắng hữu chiêu?

Rõ là Điên Phế Đao Pháp mài!

Làm mất thời gian ngủ của mình!

"Ừm ừm, đao pháp của Vinh Quốc Công quả nhiên vô cùng dũng mãnh" Vân Hạc ngáp ngắn ngáp dài: "Giờ ta sẽ về nhà từ từ lĩnh ngộ..."

Không đợi Tần Lục Cảm trả lời, Vân Hạc đã nhanh chóng chuồn đi.

Cái gì mà Tật Phong Bộ, Lăng Ba Vi Bộ, sử dụng tất tần tật, chỉ cần có thể chuồn nhanh thật nhanh là được.

"Ta nói này tiểu tử ngươi chạy cái gì? Lão phu còn đang định mời người đến nhà lão phu uống rượu!" Sau lưng, giọng Tân Lục Cảm lại vang lên.

Ăn nhậu ông cố nội nhà ông ý! Trong lòng Vân Hạc thẩm chửi lớn một tiếng, bèn chạy nhanh hơn nữa.

Cho đến khi về đến phủ, Vân Hạc mới thở phào nhẹ nhõm, tiện tay cầm ly trà, uống ùng ục một hơi, rồi ngồi đó thở hổn hển.

"Điện hạ sao vậy?”

Vẻ mặt Diệp Tử nghi ngờ nhìn bộ dạng chật vật của Vân Hạc: "Thánh thượng nói điện hạ đến lò rèn dạy người ta rèn thép pattern steel mà? Sao lại ra nông nỗi này?”

"Đừng hỏi nữa." Vân Hạc vươn tay lau đi mồ hôi trên trán: "Ta bị một ông già lưu manh bắt cóc!"

"Ông... ông già lưu manh?"

Khóe miệng trên mặt cô giật một cái, bỗng kinh ngạc nói: "Ông già lưu manh mà điện hạ nói chắc không phải là Vinh Quốc Công Tần Lục Cảm đó chứ?"

Vân Hạc khẽ gật đầu cũng ngạc nhiên nói: "Tỷ cũng biết ông ta là ông già lưu mạnh hả?"

"Có nghe nói một số chuyện liên quan đến vị có chiến công hiển hách này." Diệp Tử không nhịn được cười: "Cả Hoàng Thành này ngoài Thánh Thượng ra dự là cũng chỉ có ông ta mới dám trắng trợn bắt cóc điện hạ thôi..."

"Cái ông già lưu manh đó rốt cuộc có lai lịch như nào?" Vân Hạc tràn đầy hiếu kỳ hỏi: "Ta thấy cái ông già lưu manh này ngay cả phụ hoàng ta ông ta cũng không sợ, cảm giác như bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể quyết đấu với phụ hoàng vậy."

"Không đến mức quyết đấu đâu ạ, chỉ là đúng là ông ta không sợ Thánh Thượng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play