Định trốn ở sau tấm bình phong chơi bịt mắt trốn tìm với hắn à?

Vân Hạc xạm mặt lại, đi thẳng về hướng bình phong, cười nói: "Ta nói này, tỷ đang..."

Nghe thấy giọng nói của Vân Hạc, Diệp Tử đang tắm rửa đột nhiên sửng sốt.

Sau giây lát thất thần ngắn ngủi, Diệp Tử vội vàng mở miệng ngăn cản: "Đừng..."

Nhưng mà Diệp Tử vừa mở miệng, Vân Hạc đã đi tới.

Vân Hạc nhìn thấy Diệp Tử trong thùng tắm, hắn giống như bị chập điện, ngây ngốc ngẩn người.

Chuyện này...

Mẹ nó tình huống này là như thế nào?

Da thịt tuyết trắng này, khuôn mặt ửng hồng này. Còn có xuân sắc như ẩn như hiện kia nữa... Đáng chết!

Nước trong thùng tắm này quá sâu!

Vân Hạc nhìn chằm chằm Diệp Tử, cảm thấy trong cơ thể có một luồng máu nóng đang dâng trào.

Lý trí nói cho hắn biết, làm một quân tử, hắn phải mau chóng xoay người sang chỗ khác.

Nhưng bản năng nói cho hắn biết, cút con mẹ nó quân tử đi!

Giữa cầm thú và không bằng cầm thú, chắn chắn hắn sẽ chọn cầm thú!” Lại nói, đây là Diệp Tử gọi hắn đi vào!

Chẳng lẽ hắn đã chiếm được trái tim của Diệp Tử sao?

Chẳng lẽ đêm nay sẽ xảy ra một số chuyện khiến cho người ta kích động?

Giờ khắc này, trong đầu Vân Hạc không ngừng giấy dụa.

Nhào vào, hay là không nhào đây?

"Đệ còn nhìn!"

Diệp Tử xấu hổ giận dữ muốn chết kêu lên: "Mau ra ngoài!"

"Không phải..."

Vân Hạc lấy lại tinh thần: “Không phải tỷ gọi đệ đi vào sao?”

Diệp Tử đang định nói gì đó thì bên ngoài lại có âm thanh đẩy cửa truyền tới.

Sắc mặt đột Diệp Tử đột nhiên thay đổi, nàng ấy vội vàng ra hiệu cho Vân Hạc trốn đi, đồng thời mở miệng: "Tiểu Như, ngươi đặt nước nóng ở chỗ đó là được rồi, lát nữa ta tự lấy."

Tiểu Như trả lời: "Loại việc nặng này cứ để nô tỳ làm thì hơn."

Tiểu Như vừa nói, vừa bưng nước nóng đi về phía bên này.

"Đừng tới đây!"

Diệp Tử vô cùng bối rối, nghiêm nghị nói: "Ta đang suy nghĩ, đừng quấy rầy ta! Mau đi ra ngoài rồi giúp ta đóng kỹ cửa lại!"

Tiểu Như đột nhiên dừng bước lại: “Vậy nô tỳ để nước ở chỗ này, nô tỳ sẽ chờ. ngay tại ngoài cửa, nếu phu nhân muốn thêm nước thì gọi nô tỳ một tiếng là được."

"Ta sẽ tự làm."

Diệp Tử cưỡng ép mình ổn định tâm trạng: "Thời gian không còn sớm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, đại hôn điện hạ sắp tới gần, ngày mai trong phủ còn rất nhiều việc."

"Tạ ơn phu nhân."

Tiểu Như đặt nước nóng xuống, lúc này mới rời khỏi phòng.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Tiểu Như, lúc này Diệp Tử mới thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ ngực mình theo bản năng. Nếu để cho Tiểu Như phát

hiện Vân Hạc đang ở trong phòng mình thì nàng ấy không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Nàng ấy vừa khẽ động, càng nhiều cảnh xuân trong nước lộ ra, Vân Hạc nhìn thấy mà trợn cả mắt lên.

Giờ phút này, dường như trong đầu Vân Hạc có một con sói đói đang gào thét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play