Phủ Tam hoàng tử.

Sau khi quỳ ba ngày ở thái miếu, Vân Lệ vẫn còn đang dưỡng thương.
Hai ngày đóng ngoài ăn và đại tiện ra thì hầu như hắn ta đều quỳ ở thái miếu, đầu gối cũng quỳ đến chảy máu rồi.
Nghĩ đến gần đây mọi việc đều không thuận lợi, trong lòng Vân Lệ phập.

phồng lửa giận.
Ngay lúc lửa giận của Vân Lệ không có chỗ trút, trong cung lại có người đến truyền tin, nói Văn Đế triệu gấp hắn ta vào cung.
Thái giám truyền lời xong mới thấp giọng nói: “Tam điện hạ, khi Lục điện hạ đi theo người của Thẩm gia tế bái cha con Thẩm Nam Chinh đã gặp phải thích khách, giờ thánh thượng đang rất tức giận, ngài hãy cẩn trọng hơn.”
Cái gì?

Lão Lục bị hành thích?
Phụ hoàng chắc là sẽ không hoài nghỉ là do hắn ta cho người làm đó chứ?
Trong lòng Vân Lệ đập loạn nhịp, vội lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho thái giám truyền tin: “Cảm tạ công công!”
“Tam điện hạ quá lời rồi tiểu nhân nhận không nổi.” Thái giám truyền lời cười hi ha rồi cất tờ ngân phiếu di.
Vân Lệ không muốn nói thêm với thái giám truyền tin, vội vàng nhập cung, trong lòng lại không ngừng chửi rủa.
Hắn ta mới quỳ ở thái miếu ba ngày, sức khỏe còn chưa hồi phục! Lão lục bị hành thích thì liên quan cái rắm gì hắn ta chứ! Mang theo tâm tình bất ổn, Vân Lệ đi đến ngự thư phòng.
Lúc này sắc mặt Văn Đế tràn đầy xám xịt ngồi ở đó, trên bàn là mũi tên vũ tiễn ám sát Vân Hạc.
Vân Lệ vừa vào cửa, đã cảm thấy không khí trong ngự thư phòng hôm nay có chút lạnh buốt.
“Nhi thần...!Tham kiến phụ hoàng!”
Vân Lệ thấp thỏm lo âu quỳ xuống.
Chạm phải vết thương ở đầu gối hắn ta lại hít vào một hơi lạnh.

“Rầm!”
Văn Đế vỗ bàn đứng dậy, trực tiếp cầm lên cây vũ tiễn ném đến trước mặt của Vân Lệ, hai mắt nhìn chòng chọc vào Vân Lệ.
“Phụ hoàng, nhi thần bị oan!”
Vân Lệ đột nhiên run một cái, kêu rên nói: “Chuyện lục đệ gặp phải thích khách thật sự không có liên quan đến nhỉ thần đâu ạ!”
Nhưng mà, khi hắn ta nói ra câu này, Vân Lệ lập tức hối hận.
Văn Đế còn chưa đặt câu hỏi, hắn ta đã vội nói rồi, đây chẳng khác nào là không đánh mà tự khai rồi?

Quả nhiên Văn Đế tức khắc bắt lấy lỗi trong lời nói của Vân Lệ, phẫn nộ quát: “Còn nói không phải là do người làm? Trẫm còn chưa hỏi người đã tự khai rồi!”
“Nhi thần, nhi thần...”
Vân Lệ có nỗi khổ khó nói, nghẹn ngào khóc rống lên nói: “Phụ hoàng, chuyện này thật sự không liên quan đến nhi thần thật mà! Là do công công truyền lời lúc nãy đã nói cho nhi thần biết chuyện này!”
Vân Lệ giờ cũng không thể lo cho người khác, trực tiếp triệt để bán đứng thái giám truyền lời.
“Phải vậy không?”
Ánh mắt Văn Đế lạnh lùng, lặng lẽ lóe lên một ý định giết người.

Gan cũng to lắm!
Cái gì cũng dám lan truyền ra ngoài!
Mấy tên hoạn quan này có phải là mỗi ngày những gì ông ấy nói đều dám lan truyền ra ngoài hay không?
“Nếu phụ hoàng không tin, có thể gọi mấy công công đó lên đây để đối chất!” Vân Lệ hiếm hôi cứng rắn một lần.
Dù sao cũng bán đứng mấy công công đó rồi, có triệt để bán thêm lần nữa cũng không sao hết.
“Tốt nhất là vậy!”

Văn Đế hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy sương lạnh nói: “Chuyện này tốt nhất không liên quan đến ngươi, nếu không, đừng trách trẫm không khách khít”

Vân Lệ ngẩng đầu lên, thề thốt nói: “Nếu như chuyện này có liên quan đến nhi thần, dù cho phụ hoàng có ban chết, nhi thần cũng tuyết nhiên không một câu oán hận!”

“Tốt! Nhớ lấy lời ngươi nói!”

Văn Đế nhìn Vân Lê cảnh cáo.

Đúng lúc này, Mục Thuận vội vàng đi vào, nói nhỏ bên tai Văn Đế.

Văn Đế yên lặng suy tư một lát, lúc này mới phất phất tay về phía Vân Lệ: “Ngươi quay về trước đi! Trẫm đã lệnh cho người đến xung quanh Đại Tiêm Sơn lục soát rồi! Việc này tốt nhất không có quan hệ gì với ngươi!”

“Nhi thần xin cáo luil”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play