Viên phủ.

“Cái gì?”

Viên Tông đột nhiên đứng dậy, hung hăng đạp Viên Khuê ngã nhào trên mặt đất, giận dữ hét: “Súc vật, ngươi lại dám đẩy Lục hoàng tử ngã khỏi ngựa? Ngươi không muốn sống nữa à?”

“Cha, con thật sự không đẩy hắn xuống ngựa mà!”

Viên Khuê ngã trên mặt đất kêu khóc: “Rõ ràng là hắn tự ngã xuống mà!”

“Khốn kiếp!”

Viên Tông giận dữ: “Không phải ngươi đẩy hắn xuống thì ngươi cười cái gì?”

“Con…”

Viên Khuê cứng họng, không ngừng kêu oan trong lòng.

“Lão gia, đừng tức giận nữa!”

Viên mẫu bước lên, cười nói: “Không phải chỉ là Lục hoàng tử vô dụng thôi sao? Cứ coi như Khuê nhi cố ý đẩy hắn ngã ngựa, vậy thì sao chứ? E là bệ hạ cũng không còn nhớ đứa con trai này rồi, lý nào lại vì đồ bỏ đi này…”

Bốp!

Viên mẫu còn chưa nói xong, Viên Tông đã hung hăng tát một cái.

Viên Tông tức giận nhìn vợ, giận dữ nó: “Bây giờ Lục hoàng tử một lòng chỉ muốn đi biên cương đòi chết, hiện giờ là lúc bệ hạ đang đau xót nhi tử bị mình bỏ quên quá lâu, bà nói với ta là không sao?”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Viên mẫu thay đổi, thậm chí còn quên luôn đau đớn trên mặt: “Vậy… Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu như bệ hạ biết được, liệu người có chém Khuê nhi không?”

Trong lòng Viên mẫu rối như tơ vò, không còn vẻ mặt thờ ơ như trước nữa.

“Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao?”

Viên Tông tức giận không ngừng, nhìn về phía nhi tử, giận dữ nói: “Mau cút nhanh lên, chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh theo ta đi tạ tội với Lục điện hạ!”

“Vâng, vâng…”

Viên Khuê vội vàng bò dậy.

Chẳng lâu sau, hai cha con đã mang theo lễ vật hậu hĩnh đi về phía phủ của Lục hoàng tử.

Vì tranh thủ thời gian, ngay cả xe ngựa bọn họ cũng không đi mà cưỡi thẳng ngựa.

Bọn họ chắc chắn phải tranh thủ tạ tội với Vân Hạc trước khi Văn Đế biết được việc này!

Chỉ cần Vân Hạc nhận lấy lễ vật, tức là đã tha thứ cho Viên Khuê!

Cho dù sau này bệ hạ có truy cứu, cũng sẽ không quá nghiêm trọng!

Hai người đi đường rất vội vàng sốt ruột, cuối cùng cũng tới phủ đệ của Vân Hạc.

Nhìn cái hộp kia trong tay hai cha con, Vân Hạc không khỏi hơi chờ mong.

Cũng không biết bọn họ mang lễ vật gì đến.

Nếu như không đáng tiền, việc này sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.

“Viên Tông không biết dạy con, mạo phạm Lục điện hạ, nay thần cố ý mang theo lễ mọn và khuyển tử đến đây xin tạ tội với điện hạ. Kính mong điện hạ khoan dung độ lượng, tha thứ cho khuyển tử!”

Viên Tông hành lễ hết mực cung kính.

Đây cũng là lần đầu tiên ông ta hành lễ cung kính như thế với Vân Hạc.

Nói xong, Viên Tông lại vội vàng bảo Viên Khuê đang quỳ trên mặt đất mở hộp gỗ ra.

Trong hộp gỗ là bộ dụng cụ uống rượu bằng pha lê óng ánh.

Bầu rượu, chén rượu đều có, vừa nhìn đã thấy được chạm khắc tinh tế từ ngọc bích mỡ cừu tốt nhất.

Ừm, không tệ!

Xem chừng giá trị cũng tầm mấy ngàn lượng bạc.

“Ta biết Viên đô úy không phải cố tình.”

Vân Hạc cười thật thà, bỗng nhiên lại hỏi: “Đúng rồi, Viên tướng quân, chữ viết của ông như thế nào?”

“Cái này…”

Viên Tông không biết Vân Hạc có ý gì, cười xòa: “Thần là con nhà võ, chữ viết thật sự chẳng ra làm sao.”

Không phải đang nói chuyện tạ tội sao?

Sao lại nhắc tới chữ viết của ông ta như thế nào chứ?

Lẽ nào hắn còn muốn để cha con bọn họ viết thư tạ lỗi?

“Không sao, viết đẹp hơn ta là được.”

Vân Hạc cười lơ đễnh, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Ta dự định ngày mốt chuyển vào nơi ở mới sẽ mở tiệc thiết đãi các vị đại nhân trong triều, nhưng ta không hiểu rõ mọi người, thậm chí cũng không quen biết hết nên muốn nhờ Viên tướng quân viết giúp thiệp mời!”

Viết thiệp mời?

Mặt Viên Tông co giật kịch lịch, do dự một lúc, bị ép buộc đồng ý.

Vân Hạc chưa nhận lễ vật, cũng không nói rốt cuộc có tha thứ cho Viên Khuê hay không, bây giờ hắn nhờ ông ta giúp, ông ta không thể không giúp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play