Vân Lệ nhịn đau đứng dậy, trong lòng thẩm chửi cha mắng mẹ.

Đợi Vân Lệ rời khỏi, Văn Đế mới cau mày hỏi: “Xác định là do Bắc Hoàn trả thù?”

“Chưa bắt được người, lão nô không dám xác định.” Mục Thuận liền vội vàng lắc đầu, còn nói: “Nhưng ngày đó quốc sư Bắc Hoàn đã ở trước mặt mọi người nói qua có người dùng vũ tiễn băn lá thư kia tới chỗ ở

của hắn ta.”

“Lão nô suy đoán, vũ tiễn ngày đó người kia dùng rất có khả năng chỉ là cây này!”

“Ban Bố nếu muốn sai người dùng cái này để bắn chết lục điện hạ, vừa hay báo được mối hận cược ba lần thua ba lần, cũng có thể khiến cho thánh thượng nghi ky các hoàng tử khác, đây đúng là nhất tiễn song điêu!”

Nghe thấy những lời này của Mục Thuận, Văn Đế lặng lẽ suy nghĩ.

Nếu không phải nhờ Mục Thuận nhắc nhỡ, ông ấy ngược lại suýt nữa quên đi điểm này.

Trầm tư một hồi, Văn Đế lại dặn dò Mục Thuận: “Phái người chuyển lời cho. lão lục, nói với nó kẻ sắp xếp người ám sát nó chính là Ban Bố, nói nó đừng có suy nghĩ lung tung!”

Mục Thuận lĩnh mệnh, khom người cáo lui.

“Chờ một chút!”

Văn Đế đột nhiên gọi Mục Thuận lại, vẻ mặt lạnh băng nói: “Kêu con chó vừa gọi chuyển lời cho lão tam đến đây cho trẫm!”

“Vâng!”

“Ban Bố báo thù?”

Phủ Lục hoàng tử, Vân Hạc đã nhận được tin từ người chuyển lời của Văn Đế phái đến.

Vân Hạc im lặng suy tư một lúc, lại nhẹ nhàng gật đầu. Việc này cũng không phải là không có khả năng. Không cần nghi ngờ, Ban Bố nhất định là rất muốn lấy mạng hẳn.

Sứ đoàn Bắc Hoàn có hơn ba trăm người, Ban Bố lén lút để lại một hai người người khác cũng không dễ gì phát hiện ra được.

Song, chỉ cần không bắt người, Vân Lệ vẫn bị hiềm nghi! Mặc kệ vậy!

Dù gì với Vân Lệ cũng nước lửa bất dung.

Món nợ này, cũng tính lên đầu hắn ta vậy!

Sau một lúc suy tư, Vân Hạc lại dặn dò Diệp Tử: “Nghiêm tra toàn bộ người trong phủ một lượt! Chỉ cần có hiềm nghi, hết thảy đổi đi!”

Vừa hay mượn cơ hội này quang minh chính đại sàng lọc người trong phủ. Cơ hội tốt như này không dùng, thật sự là quá đáng tiếc rồi!

“Được!”

Diệp Tử khẽ gật đầu.

Thẩm Hinh đưa mắt lên nhìn chút, không hài lòng liếc Vân Hạc: “Hiện giờ ngươi sai bảo tẩu tẩu của ta càng lúc càng thuận miệng nhĩ?”

“Coi lời ngươi nói kìa.”

Vân hạc cười khẽ: “Hiện giờ tẩu tẩu tạm thời là quản gia trong phủ của ta, ta không nói những thứ này với tẩu tẩu thì nói với ai chứ? Ta ngược lại cũng muốn

nói với ngươi đó, nhưng ngươi sẽ không đi làm dùm ta mấy chuyện này!”

“Ngươi biết thì tốt!”

Thẩm Hinh bĩu môi: “Hơn nữa, hiện giờ ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi dựa vào đâu mà sai bảo ta chứ?”

Rồi! Đã bắt đầu tự cho mình là ân nhân cứu mạng rồi.

“Được! n nhân cứu mạnh!”

Vân Hạc nhún vai: “Quay về ta tặng cho ân nhân cứu mạng một cây thương, coi như là..."

Lời Vân Hạc còn chưa nói xong, trong mắt Thẩm Hinh bỗng nhiên lóe lên một ánh nhìn lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất đừng có nhắc cái món đồ chơi hư đó!”

Vân Hạc cạn lời, mặt xạm xịt lại nhìn Thẩm Hinh. Cô nàng này thật sự là bà dì rẻ đến thật hả?

'Tặng nàng một cây thương, nàng còn không vui ư? Không phải nàng ấy rất muốn có được hay sao? Sao giờ lại trở thành đồ hư hỏng rồi?

Diệp Tử “phụ” cười, đứng dậy nói: “Hai người từ từ nói chuyện, ta đi lo việc đây!”

Nói rồi, Diệp Tử quả quyết nhọt lẹ.

Vẻ mặt Vân Hạc vô cùng nghỉ hoặc nhìn Thẩm Hinh: “Ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Hôm nay lúc ta đến nhà của ngươi, đã phát hiện ánh mắt ngươi nhìn ta không đúng rồi.”

“Chuyện gì ư?”

Ánh mắt Thẩm Hinh sắc bén, trần đầy hung ác trừng Vân Hạc: “Ngươi cho là ta không hiểu lời hôm qua ngươi nói mang ý gì hay sao?”

Lời hôm qua? Vân Hạc lặng lẽ nhớ lại.

Rất nhanh, Vân Hạc đã nghĩ ra nàng muốn nói gì.

Vân Hạc hề hề cười một cái lại có chút hăng hai hỏi: “Là do ngươi tự ngộ ra hay là có người giải thích cho ngươi hiểu?”

Cái gì?

Hắn còn không biết xấu hổ hỏi ư?

“Vô sỉ!"

Rưng xanh trên trán Thẩm Hinh giật giật, gắt gao nắm chặt nắm đấm.

“Không có răng*?” *

Vô sỉ=Không có răng= wu chỉ, 2 từ đồng âm

Vân Hạc nhếch miệng cười toe toét: “Ta không những có, mà còn rất trắng..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play