43.

Cảnh Tố vẫn chưa đồng ý ta, y chỉ chỉnh lại xiêm y rồi xuống giường, khoanh chân tĩnh tức, không để ý tới ta nữa.

Ta đành mất mát đi ra khỏi động phủ.

Chúc Âm và Đồ Lê đứng ngoài nhìn ta chằm chằm, ta đỏ mắt nhìn hai người.

Đồ Lê đứng lên, cả giận nói: “Thiên Đế dám bắt nạt tôn tượng của ta?”

Chúc Âm lại nhàn tản nói: “Ngươi dám bắt nạt Thiên Đế nhà bọn ta?”

Ta lắc đầu nói, “Y không bắt nạt ta, y cũng không cho ta bắt nạt.”

Ta hỏi Chúc Âm: “Vì sao hiện tại y không thích ta?”

Chúc Âm nói: “Thích có rất nhiều kiểu thích, chỉ sợ là chính hắn cũng tạm thời không thể xác định được, hắn là thích ngươi theo kiểu nào.”

Ta khó hiểu.

Chúc Âm cười cười: “Trước kia ngươi cũng nói ngươi thích ta, vậy ngươi có muốn thân mật da thịt với ta không?”

Ta lắc đầu.

Cảnh Tố ở trong động lạnh lùng nói: “Chúc Âm!”

Chúc Âm bĩu môi, nói với ta: “Tương lai còn dài, ngươi cứ từ từ mưu tính cũng được.”

Dứt lời liền ẩn thân rời đi.

Ta không biết từ từ mưu tính thế nào, ta rất là buồn phiền đó.

Ta bảo Đồ Lê đi ra ngoài, một mình ngồi ở dưới tàng cây trước cửa động suy tư.

Ta từng hỏi ma nữ dưới trướng: “Ngươi đã biết thọ mệnh của phạm nhân có hạn, sao lại còn thích hắn?”

Nàng ôn nhu cười nói: “Tâm chi sở hướng, thân bất do kỷ, biết rõ là sẽ không thể tới nhưng vẫn nhịn không được muốn gặp huynh ấy, tới gần huynh ấy, nói chuyện với huynh ấy, làm những chuyện huynh ấy thích.”

Ta nhắm mắt lại, lẳng lặng xem tâm của mình.

Ta cũng muốn gặp Cảnh Tố, tới gần Cảnh Tố, nói chuyện với Cảnh Tố, nhưng ta không rõ Cảnh Tố thích chuyện gì.

Linh quang chợt lóe, ta bỗng dưng trợn to mắt, hí hửng chạy đi.

Ta chạy khắp núi đồi bắt gà, tìm được một con gà cảnh.

Ta ngồi xổm xuống, nói với con gà kia bằng giọng điệu hòa ái dễ gần: “Tiên hữu, nơi này của ta có một câu chuyện xưa rất hay, không biết ngươi có hứng nghe không nạ?”

Gà cảnh run bần bật nói: “Tôn... tôn thượng, có khi nào món gà hầm năm đó của Bảnh Tổ là một con gà thường?”

Bạn gà cảnh nhiệt tình chỉ điểm cho ta biết, thế gian nơi nào có gà ngon, loại gà nào nấu lên mới ngọt nhất, lại nói những điểm cần lưu ý khi hầm gà, còn hào phóng tặng ta một cây linh chi vạn năm quý hiếm nữa.

Ta vất vả lắm mới hầm xong được canh gà, nhìn chằm chằm hương khí bay bốn phía, nhớ tới nước mắt của Thiên Tôn mà Kình U đưa cho ta.

Hắn nói: “Nước mắt của Thiên Tôn là không màu không vị, có thể đánh thức được tâm tình thật lòng nhất trong lòng người. Thiên Đế bệ hạ đã ở trong cung quá lâu, trách nhiệm và đạo đứng đều trở thành xiềng xích khiến hắn không dám tiến tới tình yêu đích thực. Đáng tiếc tôn thượng lại si tình như vậy, chỉ sợ con đường tình duyên sẽ không bằng phẳng.”

Tôi nhìn giọt lệ trong tay, suy nghĩ thật lâu.

44.

Đứng trước cửa động phủ, ta có hơi khẩn trương.

Cảnh Tố cảm nhận được ta tới gần, liền liễm đi một thân kim quang, gọi ta đi vào.

Ta đi vào, thấy y đang ngồi ngay ngắn trước bàn, vẫn như cũ là vẻ thần thánh không nhuốm bụi tần.

Y cười với ta, hỏi: “Ly Ly cầm gì vậy?”

Ta đem canh gà đặt lên bàn, nắm tay lại, nói: “Canh gà.”

Giữa mày y nhíu lại.

Ta vội giải thích, nói: “Chỉ là một con gà phàm thôi, ta cũng biết chúng sinh có linh, bởi vậy nên ta đã cho hồn con gà đó thêm một phần linh khí, cũng coi như nó có một đoạn tiên duyên.”

Cảnh Tố thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn ta một cái rồi nói: “Thôi vậy.”

Y bưng canh lên, nói: “Đã là tâm ý của Ly Ly, ta sao có thể không nhận.”

Ta vui mừng nhìn y uống một ngụm. Y buông canh xuống, cười nói: “Hương vị rất ngon, chỉ là có hơi nóng.”

Ta rất vui mừng nói: “Vậy thì từ từ uống.”

Cảnh Tố ngưng mắt nhìn ta một lát, ôn nhu hỏi: “Vì sao Ly Ly lại đột nhiên muốn hầm canh cho ta?”

Ta nói: “Ta nghe nói trước có một phàm nhân hiến cho chàng một chén canh gà, chàng đã rất vui mừng, ban thưởng cho hắn mấy trăm năm tuổi thọ.”

Cảnh Tố nhớ lại một chút, gật đầu cười nói: “Ly Ly muốn được thưởng?”

Ta gật đầu.

“Ly Ly muốn thưởng cái gì?”

Ta có hơi khó khăn, ta cũng chưa nghĩ được nữa.

Ta nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng lại chỉ muốn Cảnh Tố.

Ta muốn Cảnh Tố ở trong mộng.

Ánh mắt Cảnh Tố dừng trên trán ta.

Ta có chút lo lắng sờ sờ trán mình.

Lại mọc sừng rồi.

Ta khẩn trương nắm chặt tay.

Cảnh Tố nhìn ta một lát, ánh mắt đã mềm xuống, cuối cùng nhẹ thở dài, duỗi tay ôm ta vào lòng.

Trong mắt ta như phun lửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của y.

Y thấp giọng nói: “Ly Ly là muốn cái này?”

Y cúi đầu hôn ta.

Giống như ở trong mộng vậy.

Cảnh Tố hôn ta, khác với lúc ta hôn y, ta choáng váng dưới môi lưỡi của t.

Ta dường như có men say nóng rực ở trong người, say khướt nói với Cảnh Tố: “Cảnh Tố, ta yêu chàng, yêu thật sự nhiều.”

Trong mơ hồ, ta thấy đôi mắt y phiếm hồng, khàn khàn nói: “Ta biết.”

Cảnh Tố... cũng lộ ra đôi sừng rồng của chính y rồi.

45.

Đồ Lê ngày ngày thúc giục ta trở về Ma giới, ta cũng rất do dự.

Ta nói, ta lo cho thân thể của Cảnh Tố.

Đồ Lê bi thống gào lên: “Ôi! Sắc đẹp hại người!”

Quay đầu liền vênh váo hừng hực đi tìm Chúc Âm uống rượu giải sầu.

Ta nghe thấy Cảnh Tố ở trong động phủ gọi ta, liền đi vào, bị choáng váng bởi sắc đẹp của y.

Cảnh Tố chỉ vào bức họa cuộn tròn, nói với ta: “Đây là bản đồ của Cửu U, Cửu U chi cảnh, yêu ma hỗn tạp, là ngọn nguồn của việc chém giết không dứt. Từ khi phụ quân của nàng trở thành Ma Tôn, thống nhất Cửu U mới có ngàn năm thanh bình.” Y chỉ vào một chỗ, hỏi ta, “Ly Ly biết nơi này chứ?”

Ta nói: “Thành Vô Ưu, là vương thành của Ma giới.”

Y cười nhẹ: “Đó là thành Vô Ưu của Ly Ly.”

Trong nụ cười của y chất chứa ưu phiền.

Cảnh Tố lại vòng mấy cái trên bản đồ, vẽ ra từng nét vút vàng, giảng cho ta rõ ràng về Cửu U. Y nói từ khi phụ quân ta bị thần diệt, Cửu U đã bị yêu ma quỷ quái chia cắt, trong vài trăm năm qua, Đồ Lê đã phải dẫn dắt những ma quân còn sót lại đi Đông về Tây để giành lại đấ. Tuy nhiên chỗ phía Bắc là Kỳ Hàn cốc, là nơi ở của Tuyết ma Băng yêu, Tuyết ma phản loạn, bị cha ta giết chết, Băng yêu ôm hận muốn nhân cơ hội trả thù, nhắc ta không thể không phòng, lại nói hướng Tây có một ngọn núi, yêu ma tà hồn vô số, cũng cần phải hết sức để ý.

Y nói những chuyện này với ta, ta liền nhìn y chăm chú.

Y nói một câu, ta liền ừ một tiếng.

Cuối cùng, Cảnh Tố ngẩng đầu lên nhìn ta, vẻ ưu phiền trên mặt lại hóa thành xấu hổ.

Y giấu tay áo ho nhẹ, hỏi ta, “Sao Ly Ly lại nhìn ta như vậy?”

Ta nói: “Ta chờ chàng nói xong thì hôn ta.”

Lỗ tai y lại bắt đầu đỏ lên, vội vàng thu bức họa lại rồi giao cho ta, sau đó nói được.

Cảnh Tố của ta thay đổi rồi.

Ta muốn y hôn y liền hôn, muốn y ôm y liền ôm.

Ta vô cùng cao hứng.

Khi đôi môi mềm mại của Cảnh Tố dán lên, ta lại nhìn thấy sừng trên trán y mọc ra.

Ta duỗi tay nhẹ nhàng vuốt hai chúng.

Cảnh Tố đột nhiên giữ chặt tay ta, khàn khàn kề sát bên khóe miệng ta nói: “Đừng chạm vào!”

Ta hỏi: “Cảnh Tố, chàng đang nghĩ gì vậy?”

Y lại chỉ ôm ta càng chặt hơn.

Trong lòng ta vui mừng lại thỏa mãn.

Ta ôm cổ y, nhìn môi đỏ của y nói: “Chàng cũng muốn thân mật da thịt với ta sao?”

Cảnh Tố áp trán lên trán tôi, bất đắc dĩ cười: “Ừ, ta cũng muốn thân mật da thịt với nàng.”

46.

Ngay khi mùa xuân tới với ta là lúc mà Chúc Âm nói với Cảnh Tố: “Bên trong U Minh có yêu tộc dị động.”

Chúng ta đứng trên đỉnh Chung Sơn nhìn U Minh phía xa xa, chỉ thấy yêu khí tận trời, không ít Yêu tộc đã tụ tập dưới chân núi, đang ra sắc va chạm vào kết giới.

Chúc Âm nói: “Bệ hạ, mời ngài nhanh chóng trở về Thiên Đình.”

Gió núi thổi bay bạch y của Cảnh Tố, y khoanh tay rũ mắt, nhìn Yêu tộc không ngừug xuất hiện, lãnh đạm nói: “Không cần.”

Ta có chút lo lắng.

Ta lo Cảnh Tố vẫn còn suy yếu, cũng lo cho con dân còn ở lại U Minh.

Ta gọi Đồ Lê đi theo Chúc Âm, về U Minh chống lại Yêu tộc.

Cảnh Tố nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ta, cười một cái, nói: “Khi nào bắt được yêu quân, chúng ta sẽ thành thân.”

Ta hẳn là nên vui vẻ mới đúng, nhưng không hiểu sao ta lại thấy bất an.

Ta cong môi cười, gật đầu với y: “Ừ.”

Y duỗi tay ôm ta vào lòng, hôn lên sừng rồng của ta.

Vào lúc này, ta lại nghe được tiếng nứt rất nhỏ.

Thu Thuy ở sau lưng ta lập tức tranh công.

Ta kinh hãi nói với Cảnh Tố: “Kết giới nứt ra rồi.”

Y vỗ vỗ lưng ta, nhẹ giọng nói: “Ừ, đừng sợ.”

Y buông ta ra, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Xuất hiện đi.”

Cùng với tiếng cười xót xa, đất núi rung chuyển, vô số bụi mây như rắng lớn bò đầy đỉnh núi, một cái dây đằng khổng lồ nhanh như chớp đánh úp về phía ta và Cảnh Tố.

Cảnh Tố triệu Thương Lang kiếm ra, lưu loát chém đứt dây đằng, lạnh lùng nói: “Một đằng yêu nho nhỏ mà cũng dám đánh lén bổn tọa.”

Theo sau bụi mây khổng lồ đó là không ngừng có yêu tràn lên núi, mười vạn tiên gia của Chung Sơn, một nửa theo sau Chúc Âm đứng cản dưới chân núi, một nửa còn lại thì bảo hộ ta và Cảnh Tố, ta vung Thu Thủy kiếm lên, một bên ứng chiến, một bên còn để ý tới Cảnh Tố.

Cảnh Tố còn chưa khỏe đã sử dụng thần lực.

Ta lập tức sợ hãi.

Cảnh Tố nói với ta: “Ly Ly, đừng lo lắng, chuyên tâm ứng chiến đi.”

Nhưng ta rất muốn khóc, ta cắn môi, oán hận chém giết bầy yêu.

Trời đen mù mịt, không biết qua bao lâu, ta thấy Cảnh Tố chống kiếm nghỉ ngơi một lát, mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi túa ra như mưa, vội vàng đi qua đứng chắn trước mặt y.

Yêu quân xuất hiện vào nga lúc này.

Hắn đứng trên bụi mây không lồ, phất tay áo, biểu tình như đang xem diễn, mỉm cười nhìn ta và Cảnh Tố.

Kình U nhìn Cảnh Tố thở dốc không thôi, nói: “Thần lực của bệ hạ mất hết rồi, thế mà còn có thể ngoan cố chống lại lâu như vậy, làm cho bổn quân thực sự bội phục.”

Cả người ta lạnh lẽo, nắm chặt chuôi kiếm Thu Thủy.

Cảnh Tố trấn an vỗ vỗ cánh tay của ta, bình tĩnh nói với Kình U: “Kình U, Ly Ly ngây thơ, ngươi lừa nàng cái gì?”

Kình U nhìn ta, nói: “Tôn thượng đối với bệ hạ là một mảnh thâm tình, bổn quân bất quá cũng chỉ trích một phần lực lượng non nớt, tặng một giọt lệ của Thiên Tôn, thành toàn cho hai người mà thôi.” Hấn tấm tắc than nhẹ, ra vẻ kinh ngạc hỏi Cảnh Tố, “Sao vậy, bệ hạ không cảm kích bổn quân sao?”

Cảnh Tố cười lạnh: “Nước mắt của Thiên Tôn là cấm vật của tam giới, có thể làm mất hết pháp lực. Nhiều năm như vậy rồi, thủ đoạn của ngươi vẫn đê tiện bỉ ổi như vậy.”

Ta hoang mang nhìn Kình U, lại nhìn Cảnh Tố.

47.

Kình U thở dài nói: “Ai nha Cảnh Tố, mắng ta bỉ ổi đê tiện thật sự là do ngươi ép người quá đáng mà thôi. Lúc trước ta chỉ muốn thống nhất Cửu U, ngươi lại phái một con Thanh Loan nhỏ đuổi giết ta gần hai trăm năm. Bổn quân bám vào người đế quân, ở nhân gian cũng thu liễm lại, thế mà ngươi lại nhẫn tâm lột mất linh hồn của ta. Ta không so đo với ngươi, còn thành toàn cho ngươi và tiểu Ma Tôn, nếu không phải ăn nước mắt của Thiên Tôn, chỉ sợ ngươi vẫn còn tự khóa tâm mình lại, sao có thể có được khung cảnh lưu luyến như bây giờ, khiến người ta cảm động nha.”

Cảnh Tố rũ mi nhàn nhạt nói: “Vậy sao.”

Y nắm chặt tay ta, đứng thẳng lên. Thái độ gầy yếu mới vừa rồi đã trở thành hư không, tên mặt lại khôi phục lại biểu tình đạm mạc của một vị quân lâm tam giới.

Kình U nheo mắt lạnh lùng nói: “Ngươi lừa bổn quân.”

Cảnh Tố nói: “Trước đây ngươi khinh Ly Ly của ta, bổn tọa bất quá chỉ là ăn miếng trả miếng, tương kế tựu kế.”

Kình U lạnh lùng nhìn ta, “Thứ ma vật nhỏ bé kia, ngươi dám trêu đùa bổn quân!”

Ta hỏi: “Ta trêu ngươi cái gì?”

Kình U nói: “Ngày đó ở trong triều không gian, ngươi đã nhận nước mắt của Thiên Tôn rồi, chẳng lẽ không dùng nó cho Thiên Đế sao!”

Ta nói: “Là tự ngươi đưa cho ta, ta có hỏi là nó có tác dụng sao, ngươi nói là đương nhiên. Nhưng ta không nhớ là mình đã đồng ý với ngươi cái gì.”

Ta có chút bất đắc dĩ nói với Cảnh Tố: “Nhìn hắn có vẻ ngu thật.”

Cảnh Tố buồn cười, nhìn Kình U thẹn quá hóa giận, lập tức nhào về phía ta và Cảnh Tố để tấn công. Cảnh Tố bảo hộ ta ở phía sau, phi thân lên nghênh chiến.

Y và Kình U đánh nhau tới trời đất u ám, ta và chư tiên cũng thi triển pháp lực tranh đấu kịch liệt với chúng yêu.

Chờ tới khi Chúc Âm và Đồ Lê chạy về là lúc Kình U đã một thân trọng thương, đành phải chịu trói dưới chân Cảnh Tố.

Cảnh Tố lệnh Chúc Âm bắt giữ hắn, sau đó liền quay đầu đi xem ta.

Trên vai ta bị thương, lúc đánh nhau cũng không để ý, lúc này lại cảm thấy đau đớn không thôi.

Cảnh Tố sốt ruột bế ta lên, bay về động phủ.

Y đặt ta lên giường, duỗi tay tới cởi áo ta, mới đụng tới ta lại dừng lại ngay.

Ta chỉ lẳng lặng nhìn y.

Cảnh Tố cởi y phục của ta, nhìn thấy vết thương trên vai của ta bị yêu khí làm cho thối rữa, nhíu mày chữa thương cho ta.

Toàn bộ quá trình y đều nghiêm túc bình tĩnh, chỉ có lúc cởi áo ta ra, con ngươi mới hơi run một chút, mặt cũng hơi đỏ lên.

Phát giác ánh mắt của ta, Cảnh Tố lo lắng hỏi: “Đau sao?”

Ta lắc đầu, sờ sờ ngực mình, nói:

“Nhưng ta đau lòng.”

Cảnh Tố ngẩn ra.

Ta nói: “Cảnh Tố, chàng vẫn chưa uống canh ta hầm, hôm đó thân mật cũng là làm bộ, đúng không?”

Sắc mặt Cảnh Tố tái nhợt, cố cười hỏi ta: “Sao lại nói như vậy?”

Ta nói: “Chầng biết ta từng gặp Yêu quân, có phòng bị với hắn, cho nên cũng phòng bị ta. Bởi vậy nên chàng làm bộ uống hết canh ta hầm, rồi lại thân mật với ta, đó là hy vọng Yêu quân thấy mọi việc diễn ra như kế hoạch của hắn, rồi tự chui đầu vào lưới.”

Cảnh Tố trầm mặc băng bó vết thương cho ta, lại kéo xiêm y của ta lên, nói: “Đúng, ta biết Đằng yêu đã sớm ẩn núp ở Chung Sơn, vì muốn dụ rắn ra khỏi hang, ta thật sự đã dùng kế.”

Y nhìn chằm chằm ta nói: “Ly Ly, nhưng đó không phải là ta không tin nàng, cũng không phải là cố tình gạt nàng, cũng không phải hoàn toàn giả bộ...”

Y vừa bất an lại có chút do dự.

Ta gật đầu nói: “Ta hiểu. Chàng là người có địa vị, thần thông quảng đại, nhưng không phải cái gì chàng cũng biết, chàng sợ bản thân phạm sai lầm, cho nên muốn thận trọng.”

Cảnh Tố mềm mại nhìn ta.

Ta ngưng ra giọt lệ của Thiên Tôn, nói với y: “Ta cũng sẽ không dùng nó với chàng, ta hy vọng là chàng thích ta là thật sự thích, thật sự nguyện ý.”

Tâm ta trống rỗng, nói: “Nhưng giờ ta biết, chàng không thích ta.”

48.

Ta và Đồ Lê phải về Ma giới, con dân của ta đã quen ở nơi Cửu U cực âm, ánh nắng mà chiếu tới thì sẽ mất hết sức lực, bởi vậy ta chọn lựa chở về, một tháng sau đưa theo Đồ Lê và các con dân khởi hành.

Cảnh Tố và Chúc Âm đứng dưới chân núi Chung Sơn tiễn đưa ta.

Cảnh Tố bạch y kim quan, ở dưới ánh trăng đẹp không thể tả, làm ta rất muốn ôm y.

Nhưng y chắp tay đứng đó, biểu tình ẩn nhẫn nghiem túc, làm cho ta không dám lỗ mãng.

Ta đem nước mắt Thiên Tôn đưa cho y, nói: “Đã là cấm vật của tam giới, vậy thì vẫn nên giao cho bệ hạ bảo quản mới tốt.”

Y chần chờ một lúc mới nhận lấy, gọi ta một tiếng Ly Ly.

Ta cười nói: “Cảnh Tố, ta đi đây, chàng bảo trọng.”

Nói xong liền xoay người, mang theo Đồ Lê và chúng ma cùng rời đi.

Ta lại trở lại thành Vô Ưu mấy trăm năm xa cách, ta ngồi trên xe liễn được chúng ma thú kéo đi, chậm rãi tiến vào cổng thành, vô số tiếng khóc nức nở vui sướng gọi ta.

“Tôn thượng!”

“Tôn thượng đã trở lại!”

“Tôn thượng đã lớn như vậy rồi sao!”

Trước mắt ta xẹt qua từng gương mặt đã từng thấy trong quá khứ, ma khí vô biên làm cho ta cảm thấy thân thiết lại thương cảm. Ta nhớ tới khi ta còn bé, phụ quân thường mang theo ma quân từ bên ngoài trở về, khi đó cửa thành sẽ mở rộng, cũng là cảnh tượng thế này. Mẫu hậu ôm ta, đứng ở cổng lớn vương cung, mỉm cười nhìn chăm chú phụ quân uy phong bước từng bước một đi tới gần chúng ta.

Mẫu hậu một thân hồng y, là màu sắc sáng rỡ duy nhất trong toàn bộ vương thành.

Bên trong Cửu U không ngày nào là không có trăng, không hoa không cỏ, không có mây trắng trải dài không dứt, cũng không có những vì sao cuồn cuộn vô ngần vào đêm khuya, nơi này chỉ có hắc ám và lạnh lẽo vô tận. Nhưng đêm ta trở về, lửa trại thắp sáng vương thành, tiếng ca múa vang vọng khắp nơi.

Ta cầm chén rượu, ngồi trên hắc vương họa được khảm minh châu bảo ngọc, nhìn các con dân vui vẻ hát ca.

Không có ai sẽ cản ta uống rượu nữa.

Ta uống tới hơi say.

Đồ Lê cho người mang vào điện một cây kích dài, nói với ta: “Bệ hạ, đây là Thiên Kích Thông Thiên của phụ thân người.”

Ta buông chén rượu xuống, đứng dậy đi xuống khỏi vương tọa.

Thiên Kích Thông Thiên của cha ta màu bạc, được bao quanh bởi một con rồng đen và tỏa ra ánh sáng màu máu nhàn nhạt.

Khi ta còn bé, phụ quân từng nhiều lần vung kích từng chiêu từng chiêu dạy ta.

Mẫu hậu luôn oán trách ông: “Ly Ly vẫn còn rất nhỏ.”

Phụ quân lúc đó sẽ kiêu ngạo nói: “Con của ta dù có nhỏ thì vẫn là con của ta.”

Ta cũng kiêu ngạo nói: “Con dù nhỏ cũng là con của phụ quân.”

Máu trong người ta xao động, duỗi tay nắm lấy trường kích lạnh lẽo, một thanh âm âm trầm từ ái bỗng cất lên: “Con của ta.”

Đồ Lê bạo nộ nói: “Hỗn trướng! Không được bắt chước tôn thượng!”

Trường kích trầm mặc một lúc, nói với ta: “Thông Thiên bái kiến tôn thượng.”

Ta gật đầu, nắm chặt Thông Thiên kích, trong đầu nhớ lại từng chiêu thức mà phụ thân đã dạy, cũng học theo.

Cùng với một tràng tiếng hô uy vũ hùng hồn, ha! Ha! Cha! Cha!

Thông Thiên ở trong tay ta uy vũ sinh phong.

Ta lưu loát thu kích lại, thấy đám Đồ Lê nước mắt rưng rưng.

Ta nói: “Tiện tay thôi.”

Đồ Lê cảm động nói: “Tôn thượng thực sự có khí chất của phụ quân người mà, làm cho thuộc hạ cũng không nhịn được mà nhớ tới thời kỳ đỉnh cao của ngài ấy.”

Ta nhíu mày, chăm chú nhìn trường kích trong tay: “Ta chỉ tùy tiện vung một chút thôi, nó liền ha ha cha cha như thế, đúng là có hơi mất mặt thật.”

Thông Thiên ở trong tay ta run run một chút, thanh âm đau buồn than thầm: “Thông Thiên chỉ muốn trợ uy giúp tôn thượng mà thôi, bình thường Thông Thiên đứng đắn lắm đó.”

Ta gật đầu, thu nó ra sau lưng.

Ta nghe thấy tiếng huýt sáo lưu manh cùng giọng nói của Thông Thiên vang lên: “Ô, kiếm nhỏ.”

Thu Thủy của ta căm giận nói: “Cút!”

49.

Ta làm Ma Tôn 300 năm, không ngày nào là không chiến.

Cha ta từng nói: “Tuy ra vô tình, nhưng lại biết thương sinh khổ sở.”

Ông thống nhất Cửu U, ước thúc chư ma bầy yêu, lúc này mới có ngàn năm thái bình.

Từ khi phụ quân bị Thần diệt, Yêu quân bị bắt, Cửu U lại lần nữa chia năm xẻ bảy, yêu ma tràn lên các đỉnh núi, hoặc tranh nhau thức ăn, hoặc làm hại nhân gian, bản tôn đương nhiên thừa kế ý chí của phụ thân, nhất định sẽ thống nhất Cửu U, che chở một phương an bình.

Ta đang ở đại điện thảo luận chính sự.

Quân sư của ta nói: “Mấy ngày gần đây có hai chuyện cần bẩm báo với tôn thượng.”

Ta nói: “Nói đi.”

Lão vuốt bộ râu dài, nói: “Thiên Đế bệ hạ bế quan 300 năm trên Cửu Trọng Thiên vừa mới xuất quan hôm trước, triệu Phù Phong thương thần quay về hội họp, không biết là xảy ra chuyện gì. Chư thần có vui có buồn, người vui thì cho rằng sắp sắc phong Thiên Hậu, người lo lại cho rằng Thiên Đế bệ hạ thân thể không tốt cho nên mới khẩn trương triệu thượng thần về để hộ pháp.”

Toàn điện an tĩnh.

Ta nói: “Chuyện tiếp theo thì sao?”

Quân sư nói tiếp: “Hiện tại là thời điêm lạnh lẽo nhất mà thế giới ngàn năm khó gặp. Băng yêu nhân cơ hội này hấp thụ vô số tinh hoa của con người, tăng gấp đôi sức mạnh của yêu quái. Nàng ta có mối hận thù cũ với chúng ta, vì vậy người phải hết sức đề phòng.”

Ta gật đầu, bảo quân sư đứng dậy, nói: “Đi thôi.”

Quân sư nghe thế thì chần chờ hỏi: “Tôn thượng muốn đi đâu?”

Ta đáp: “Băng yêu và tộc của ta có thù cũ, lại hút nhân khí của nhân dân, chuyện thương thiên hại lý như vậy, ta đương nhiên sẽ thay trời hành đạo thu phục nàng ta.”

Ta dẫn theo đại quân đi tới Cực Hàn cốc, thấy yêu khí tỏa ra xung quanh lạnh tới thấu xương, giăng đèn kết hoa, hoa thắm liễu xanh.

Ta hỏi quân sư: “Lúc hành quân liệu chúng ta có bước nhầm chân đầu tiên không nhỉ?”

Quân sư lắc đầu.

Ở trước thủ cốc, có vài tên tiểu yêu ăn mặc sặc sỡ nhìn thấy ta liền vội vàng chào đón, một tiêu yêu trong đó hỏi:

“Các vị tới đây uống rượu sao?”

Ta kinh ngạc, toàn quân ta cũng kinh ngạc.

Đồ Lê hỏi: “Nhà các ngươi uống rượu gì thế?”

Tiểu yêu kia đánh giá ta từ trên xuống dưới mấy lượt, nói: “Không phải tới uống rượu mừng của phu nhân sao?”

Ta lại hốt hền.

Đồ Lê lại hỏi: “Phu nhân của các ngươi sinh em bé à?”

Tiểu yêu kia không vui nói: “Phu nhân nhà ta hôm nay mới thành thân, sao có thể nhanh như vậy được!”

Ta không thể hết hồn thêm được nữa.

Ta hỏi Đồ Lê: “Bây giờ lưu hành mốt trước khi đánh giặc phải kết hôn trước à?”

Đồ Lê vuốt cằm nói: “Lão yêu bà này giở trò quỷ gì vậy chứ, mấy trăm năm trước còn mỗi ngày đòi gây chiến với ta, muốn thay Tuyết ma phu quân của nàng ta báo thù cơ mà, sao tái giá nhanh vậy?”

Tiểu yêu kia ngơ ra.

Quân sư vuốt râu cười hỏi: “Tiểu yêu, tân lang quân nhà các ngươi là thần thánh phương nào?”

Tiểu yêu nói: “Tân lang quân nhà chúng ta không phải thần cũng chẳng phải thánh, chính là phu nhân... khụ, là một phàm nhân được phu nhân cứu từ trần gian về.”

Quân sư nghe vậy gật đầu, hỏi ta: “Tôn thương, vậy ngày hôm nay có đánh không?”

Ta nói: “Đánh, bản tôn cũng không nể mặt người thành thân.”

Đồ Lê cũng nói: “Đánh chứ, đỡ cho qua mấy ngày nữa nàng ta sinh con lại hạ một trận mưa đá xuống thì lại càng khó ứng phó.”

Ta hòa ái nói với tiểu yêu kia: “Thỉnh cầu các vị vào đó nói với phu nhân một tiếng, nói là hoãn thành thân trước, bản tôn mang binh tới đánh nàng đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play