Chu Dung và Chu Mị không đợi được xe cứu thương, lập tức dùng xe riêng đưa hai người đến bệnh viện lớn nhất thành phố Ninh Hải. Trên đường đi, hai người phụ nữ chốc chốc lại đưa mắt nhìn nhau, hiện lên trong mắt đối phương là gương mặt hoảng hốt, lớp trang điểm nhòe nhoẹt bởi những vệt nước mắt. Nhưng giờ phút này không ai còn lo nghĩ đến nhan sắc của mình.
Diệp Hoan chỉ bị trúng một viên đạn vào đùi nhưng mẫu tử liền tâm. Sắc mặt Chu Dung cũng trở nên trắng bệch lạ thường. Bà nắm chặt lấy tay Diệp Hoan, sống chết không chịu buông ra. Chu Dung thấy con mình hàng lông mày nhíu chặt, môi mím lại nén chịu đau đớn, nước mặt bà lại rơi như mưa.
Bà quay lại, thấy mặt lão Vương cũng tái nhợt như tờ giấy, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Anh Vương, những năm qua…cám ơn anh! Thẩm gia cám ơn anh!”
Lão Vương hốc mắt hoen nước, nghẹn ngào nói “Phu nhân, mẹ con hai người đã nhận mặt nhau, tôi…nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Thực xin lỗi! Phu nhân…đến giờ phút cuối cùng, vẫn không thể bảo vệ thiếu gia chu toàn…”
Chu Dung vẫn nắm tay Diệp Hoan, cảm động nói “Anh đã làm rất tốt rồi. Đây là việc ngoài ý muốn, ai cũng không thể ngờ tới. Anh Vương, anh đã vì Thẩm gia mà cống hiến cả đời, Thẩm gia nhất định bù đắp cho anh, để anh an dưỡng tuổi già an nhàn, yên vui”
Diệp Hoan mơ mơ hồ hồ nghe được cuộc nói chuyện của hai người, gắng gượng mở mắt hỏi “Hai người đang nói gì vậy? Hai người quen nhau sao?”
Advertisement
Chu Dung khóc không ra tiếng, bi thương nhìn Diệp Hoan “Diệp Hoan, bao năm qua ta và ba con thật sự có nỗi khổ riêng. Sau này ta sẽ từ từ kể cho con nghe. Chú Vương bấy lâu nay nhận lệnh ba con âm thầm bảo vệ chăm sóc cho con. Suốt hai mươi năm dài đó Diệp Hoan. Sau này con nhất định phải đối tốt với chú ấy. Chú Vương khi ở đỉnh cao sự nghiệp vẫn tình nguyện mai danh ẩn tích, ẩn nấp trong thành phố Ninh Hải này, hoàn toàn là vì con…”
Lão Vương suy yếu khoát tay “Đại trượng phu một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Hai mươi năm này chưa coi là gì…”
Diệp Hoan kinh ngạc, ngây ngốc nhìn chăm chăm lão Vương. Hắn không thể tưởng tượng được lão già mập mạp, mặt mũi thật hiền lành phúc hậu này lại là vệ sĩ riêng của hắn. Khó trách lúc trước lão Vương một hai đòi đem phòng cho hắn thuê, khó trách lão Vương luôn tỏ ra quan tâm chăm sóc hắn, ánh mắt lão Vương nhìn hắn trìu mến như đang nhìn con cháu ruột thịt của chính mình…
Diệp Hoan ngây ngẩn thêm một lúc rồi sau đó giận tím mặt, ngồi bật dậy nắm chặt vạt áo lão Vương quát to “Lão già chết tiệt này! Nếu là bảo vệ tôi, vì cái gì mà mỗi tháng còn thu tiền thuê nhà của tôi? 500 đồng đấy! Ông rốt cuộc là bảo vệ tôi hay là hại tôi hả? Ông có biết mấy năm nay tôi hễ thấy mặt ông đều như thấy Diêm vương đến đòi mạng không? Trả tiền thuê nhà lại cho tôi!!”
Chu Dung vội vàng kéo hắn lại “Diệp Hoan, chú Vương đang bị thương đó, con đừng động vào chú ấy…”
Diệp Hoan hậm hực buông tay. Lão Vương ho khùng khục một hồi, suy yếu cười “Người trẻ tuổi vẫn nên rèn luyện nhiều mới tốt. Ta nếu như cho cháu ở miễn phí sẽ hình thành thói quen xấu với sự trưởng thành của cháu. Ta sao có thể phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ cháu?”
Diệp Hoan bi phẫn “Vậy chú cũng không nên thu những 500 đồng một tháng chứ. Chú còn không biết là cháu rất nghèo sao?”
Lão Vương vô tội nhìn hắn “Cái giá này là do chính cháu đưa ra, ta không hai lời đáp ứng luôn. Khi đó trông cháu như trúng giải độc đắc, mừng mừng rỡ rỡ nhanh như chớp dọn vào ở, cháu quên rồi sao?”
Diệp Hoan “…”
Con người, chính là ngu xuẩn thế đấy. Cứ luôn tự làm khó bản thân.
Chiếc xe nhanh như chớp lao đến trước cửa phòng cấp cứu. Một đám bác sĩ, y tá đã nhận được thông báo, sớm chờ sẵn ngoài cửa, dùng cáng cứu thương khiêng hai người tới ngay phòng phẫu thuật.
Cho đến khi đèn hiệu cả hai phòng mổ đều sáng lên ánh sáng đỏ, Chu Dung mới thở dài một hơi, thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng mổ. Chu Mị dìu bà ngồi xuống băng ghế đợi ở sát tường, thấp giọng an ủi.
Trong phòng mổ, y tá lột bỏ quần của Diệp Hoan, đặt hắn nằm ngửa trên bàn giải phẫu. Diệp Hoan mất máu nhiều nên đầu óc hơi choáng váng, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Hắn nằm im nghiến răng chịu đựng đau đớn. Ánh đèn pha sáng rực chiếu vào làm hắn lóa mắt, đành nhắm mắt lại. Bác sĩ, y tá bên cạnh qua lại bận rộn.
Diệp Hoan nằm được một lúc đột nhiên mở bừng mắt ra, phảng phất nhớ ra điều gì đó. Hắn cắn răng từ từ nhỏm dậy. Ê-kip mổ giật mình kinh hãi “Anh làm gì thế? Mau mau nằm xuống!”
Diệp Hoan không để ý đến lời can ngăn, cúi đầu xem xét vết thương của mình….
Đám bác sĩ gấp đến độ dậm chân mắng “Anh mau nằm xuống đi! Nếu chậm trễ việc phẫu thuật thì anh tự chịu trách nhiệm đấy nhé!”
Trên đùi Diệp Hoan có một lỗ máu rất chướng mắt, máu đã đông lại đỏ thẫm nhuộm đầy cả chân. Khóe miệng Diệp Hoan run rẩy, thần sắc bi thương, đưa mắt nhìn đám bác sĩ y tá một lượt rồi nức nở nói “…Mịa, đùi anh nham nhở hết rồi!”
Tập thể y tá, bác sĩ “….”
“Nham nhở hết cả rồi! Lúc trước vừa trắng lại vừa mịn…”
“…”
Diệp Hoan mặc kệ một phòng đầy người, đưa tay khẽ khàng gẩy gẩy nhị đệ của mình, thấp thỏm hỏi “…nhị đệ không bị trúng đạn chứ?”
“…”
Hắn dùng tay vỗ về chơi đùa một lát, nhị đệ liền ngóc đầu dậy, oai phong lẫm liệt. Diệp Hoan nhìn đệ đệ đầy yêu thương “Làm nhị đệ sợ hãi rồi, đại ca thực xin lỗi…”
Cả phòng “…”
Vài nữ y tá mặt đeo khẩu trang kín mít, thẹn thùng nghiêng đầu đi, không đành lòng nhìn tình huống đầy tính biếm họa này.
Trưởng khoa Ngoại thở dài, quay đầu nói với bác sĩ gây mê “Tiêm cho hắn một mũi để hắn ngậm miệng lại”
Bác sĩ gây mê vừa định tiêm xuống, một nữ y tá bỗng nhiên la hoảng lên “Nguy rồi! Người bệnh không có nhịp tim, không có huyết áp cũng không có mạch đập! Tình huống nguy hiểm!”
Diệp Hoan ngồi ở trên bàn giải phẫu nghe như sét đánh ngang tai, kinh hãi thốt lên “Nói đùa gì vậy! Lão tử bây giờ chẳng lẽ là cương thi!?”
Một y tá lớn tuổi trong nhóm trách mắng “Sở Tuyết, ống đo tuột khỏi người bệnh nhân rồi thì làm sao hiển thị chỉ số được. Cô la lên như thế sẽ dọa bệnh nhân sợ”
Diệp Hoan lung lay sắp đổ, sắc mặt càng thêm tái nhợt “…Các người đều đã hù tôi sắp chết rồi!”
Y tá tên Sở Tuyết cúi gằm mặt, xấu hổ nói với Diệp Hoan “Thực xin lỗi! Tôi là y tá thực tập bên nội trú vừa được điều chuyển tới, thực xin lỗi…”
Không biết là do vừa trải qua nhiều biến cố bất ngờ hay vì mất máu quá nhiều, Diệp Hoan cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể lung lay rồi đổ gục xuống bàn giải phẫu, hoàn toàn ngất đi.
Đám bác sĩ y tá trong phòng hận không thể vỗ tay nhiệt liệt ăn mừng tiện nhân kia cuối cùng đã chịu nằm yên.
Bác sĩ gây mê cười cười hỏi đùa vị trưởng khoa “Trưởng khoa, còn cần gây mê nữa không? Hay là thôi đi nhỉ”
Vị trưởng khoa thở dài “Vẫn cứ tiêm cho hắn một mũi đi. Chẳng may hắn đau quá tỉnh dậy, lại cầm nhị đệ kiểm tra cả buổi, ai chịu nổi?”
Kíp mổ nghe đến đây đều nhất loạt gật đầu đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT