Triệu Đại Phong nhìn Cao Thắng Nam, không nói nên lời.
Nhà người ta có người qua đời, cho dù cô không có quan hệ thân thích với họ, cũng không cần lộ ra vẻ mặt phấn khởi nhứ thế? Nếu mà để nhà người ta thấy thì cô này chết chắc.
“Thắng Nam, vụ án này…”
Thắng Nam cắt ngang lời của Triệu Đại Phong và nói: “Vụ án này để cháu nhận!”
Triệu Đại Phong thở dài, ông ta rất khó xử.
Nói về án mạng thì do Ninh Hải là một thành phố quốc tế hóa nên một phụ nữ bị giết sẽ tạo ra dư luận rất lớn bởi bây giờ là thời đại thông tin, những chuyện bình thường như cãi lộn trong hay hai vợ chồng đòi ly hôn đều được phát sóng trên truyền hình để thỏa mãn thói hư tật xấu của người dân Trung Quốc thích xem chuyện thiên hạ, huống hồ bây giờ là một sinh mạng bị giết, bọn ký giả còn không bu tới như ruồi mới lạ.
Thời đại thông tin là thế này đây. Dân chúng mọi ngày đều coi tivi, một án mạng xảy ra ở thành phố của chúng ta, hoặc chỉ là một đoạn tin tức nhỏ thôi, chỉ cần kí giả phát sóng ra là cục công an thì nhất định phải theo dõi, 1 ngày, vài ngày thậm chí là mấy chục ngày đi nữa thì công an cũng phải cho dân chúng câu trả lời, vụ án tiến triển thế nào, phá án chưa, bắt được tên phạm tội chưa, những câu hỏi này công an phải trả lời sau khi tin tức về vụ án được phát sóng, bởi vì, trong một thành phố mấy trăm triệu người, thì nhất định sẽ có vài người dân sẽ theo dõi vụ án này.
Một vụ án lớn như thế này, Triệu Đại Phong chịu áp lực rất lớn, Làm sao ông ta yên tâm giao vụ án này cho Cao Thắng Nam, một người mới ra trường thế này. Quả thật cô có bản lĩnh, có thể thấy được cô rất nỗ lực trong trường học và còn có kinh nghiệm thực tế, nhưng rất tiếc, dũng khí thì nhiều, nhưng trí mưu thì không đủ, và công việc phá án, tất cả đều là suy luận logic, làm việc bằng bộ não.
Về Cao Thắng Nam, có thể nói thế này, nếu như vào chiến trường thời cổ đại, cô nhất định sẽ là người tiên phong, có thể lấy một đánh mười, chém tướng đoạt cờ rất dễ dàng, nhưng cô thật sự không phải là loại nhân tài ngồi trong soái trướng phe phẩy quạt lông mà bày mưu tính kế.
Nói thật là cô thích hợp với việc chống bạo loạn, chỉ cần sử dụng chân tay, mà không cần dùng đến não…
Nhưng bây giờ Cao Thắng Nam yêu cầu nhận vụ án này với thái độ khẩn thiết, những vụ án dạng thế này, hồi xưa đã từ chối cô biết bao nhiêu lần, nếu lần này cũng từ chối thì cô sẽ có thành kiến với mình, và cha cô nhất định cũng sẽ không được vui, Cao Thính không thích con gái mình làm cảnh sát thì đó là một việc, nhưng mà đã làm cảnh sát rồi, anh coi con gái tôi như một bình hoa chỉ để trang trí, thế này là thế nào? Chẳng lẽ con gái tôi vô dụng đến mức này sao?
Theo sự hiểu biết về ông sếp cũ của Triệu Đại Phong thì nhất định ông ta sẽ nghĩ như thế, logic này xem ra rất mâu thuẫn, không nói lý lẽ, nhưng ông sếp cũ quả thật là người không nói lý lẽ đấy, làm gì được ông ta?
Nhìn thấy Cao Thắng Nam nhìn ông với ánh mắt lo lắng và khẩn cầu, Triệu Đại Phong thở dài và nói:
“Được, vụ án này cháu thử làm thử đi. Nhưng chú nói trước, 3 ngày, nếu trong 3 ngày không tìm ra hung thủ thì chú sẽ cho người khác tiếp nhận vụ án này thay cháu, cháu cũng đừng hòng mách lẻo với cha cháu. Chú đã cho cháu cơ hội, là do cháu không có bản lĩnh thôi.”
Cao Thắng Nam nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, đôi mắt to tròn lung linh cong lại thành hai đường vòng cung, cũng rất đáng yêu.
“Chú ơi, chú còn không tin cháu à? Cần gì tới 3 ngày, vụ án này chỉ cần một ngày thì có thể phá xong rồi.”
Cao Thắng Nam đặt tay lên vai của Triệu Đại Phong nở một nụ cười ngọt ngào, nữ cảnh sát lạnh lùng lúc này thoạt nhìn như đang nhõng nhẽo trong vòng tay của cha.
Triệu Đại Phong lắc lắc đầu, như đang cưng chiều vuốt ve sờ đầu cô, cười và nói: “Pháp y đã giải phẫu thi thề, các đồng sự của khoa kỹ thuật cũng đã thăm dò hết hiện trường, sẽ nhanh chóng có kết quả, đi, theo chú đến khoa kỹ thuật xem sao.”
Cao Thắng Nam vui vẻ đáp lời, khoác vai Triệu Đại Phong mà đi.
Từ đầu đứng cảnh nhìn với đôi mắt thơ ơ lạnh nhạt, lúc này sắc mặt của Diệp Hoan biến sắc đi.
“Đợi… đợi một chút! Ngài cảnh sát! Cô đi bắt tội phạm cũng được, bảo vệ hòa bình thế giới cũng được, tôi không quan tâm, nhưng xin cô thả tôi ra trước đi rồi tính sau.”
Cao Thắng Nam với thân hình thon thả nhu mì, quay đầu nhìn Diệp Hoan với vẻ mặt kinh ngạc: “Sao anh còn ở đây”
Diệp Hoan khóc không ra nước mắt, vừa rồi tra hỏi còn rất say mê cuồng nhiệt, bây giờ cô quên tôi rồi sao, sự tồn tại của tôi lại mờ nhạt đến thế này sao?
Bởi vậy Diệp Hoan rất thành kính cầu khẩn nói:
“Hãy tin tôi, tôi thật sự rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà tôi rất ghét bản thân mình, sao lại không thể rời khỏi…”
Cao Thắng Nam lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Anh không được đi, vụ án của anh còn chưa xong, không thể thả anh ra lúc này, để tôi đi khoa kỹ thuật về rồi sẽ tra hỏi anh sau…”
Diệp Hoan thật sự sợ rồi: “Tội tôi không đến nỗi nặng như vậy chứ?”
Cao Thắng Nam không trả lời, vẫy vẫy tay rồi đi theo Triệu Đại Phong.
Diệp Hoan nghiến răng tức giận, đồ đàn bà thúi, nếu không phải trong tay mày có chứng cớ, nhất định tao sẽ bỏ mày!
Thời gian trôi đi chậm chạp, Diệp Hoan bị còng lại trong phòng thẩm vấn, hắn đã đợi hơn 2 tiếng đồng hồ, Cao Thắng Nam trở về với vẻ mặt ủ rủ.
Diệp Hoan ngước đầu lên nhìn Cao Thắng Nam với vẻ mặt tái nhợt, lập tức cúi đầu xuống, với vẻ mặt của một người phạm tội chịu thừa nhận tội.
Sắc mặt của ả này khó coi quá, không cần phải hỏi thì cũng biết là liên quan đến vụ án rồi.
Lúc này không nên đến quấy nhiễu ả, không thì sẽ rất nghiêm trọng.
Ầm!
Cao Thắng Nam thẩy nguyên chồng văn bản vụ án lên trên bàn phòng thẩm tra.
“Sao lại không có manh mối? Sao lại không có manh mối?” Cao Thắng Nam gào thét lên, như con sư tử cái bị chọc giận vậy, đi qua đi lại trong phòng thẩm vấn.
Diệp Hoan nhìn cô với vẻ mặt run sợ, những người đang tức giận, đương nhiên là muốn tìm chỗ trút giận, bây giờ trong phòng thẩm vấn chỉ có hắn và Cao Thắng Nam, cao thấp mập ốm dài ngắn đều rất phù hợp…cô nàng này sẽ không phải đem ta ra làm nơi trút giận chứ?
Quả như suy nghĩ của Diệp Hoan.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Thắng Nam đỏ bừng lên, sau khi thở 1 hơi dài liền quay đầu sang nhìn chằm chằm vào tấm vải dính đầy máu rồi đột nhiên quay sang nhìn Diệp Hoan.
Tim của Diệp Hoang xém chút nữa ngừng đập…
Đôi mắt xinh đẹp của Cao Thắng Nam nheo lại, trong ánh mắt lộ ra sự nguy hiểm.
“Ngươi, sáng hôm qua khoảng 6 giờ, người đang ở đâu, làm gì?”
Diệp Hoan nhìn Cao Thắng Nam với ánh mắt ngạc nhiên, há hốc miệng…
Không khí trong phòng thẩm vấn yên lặng như chết….
…………..
…………….
Thời gian như đã trôi qua cả 1 thế kỉ, Diệp Hoan đột nhiên bật dậy từ ghế ngồi. Đôi mắt trợn to hoảng sợ, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn cùng kinh ngạc.
“Chính phủ, chính phủ! Các người không bắt được tội phạm cũng không thể vu oan cho người tốt thế này! Các người cáo tôi cướp bóc, tôi cắn răng chịu. Nhưng các người không thể nghi ngờ tôi giết người, có nói lý không, chứng cứ đâu?”
Diệp Hoan hét khản cả giọng.
Cao Thắng Nam bị tiếng gào thét của Diệp Hoan làm rung màng nhĩ, nét mặt giận dữ dần dần lắng xuống.
“Ngồi xuống! Tự nhìn lại mình đi! Ai thèm nghi ngờ anh? Tôi chỉ là làm theo thủ tục tra hỏi vậy thôi…”
Cao Thắng Lợi nhíu mũi, tức giận nói.
Diệp Hoan bi thương nói:
“Cô tra hỏi thì không có vấn đề gì, nhưng xém chút nữa là tôi đập đầu chết trước mặt cô để bày tỏ sự trong sạch của tôi. Cô cảnh sát ơi, tôi tuy trẻ, nhưng tôi bị bệnh tim. Mai mốt đừng dọa tôi nữa, cô mau mau thẩm vấn đi, nhốt hay là thả cũng nói một tiếng, như vậy được chưa?”
Cao Thắng Nam hứ một tiếng, còn chưa kịp nói, một cảnh sát bước từ cửa vào, đưa bản báo cáo cho cô ta và nói:
“Đã có kết quả từ bộ phận pháp y và kỹ thuật, nạn nhân là nữ, 23 tuổi, sống một mình trong một căn hộ chung cư. Sau khi giải phẫu, pháp y phán đoán thời gian chết của nạn nhân là rạng sáng hôm qua trong khoảng thời gian từ 5 giờ đến 6 giờ. Trên người nạn nhân không có vết thương khác, vết thương trí mệnh là ở eo và ngực do bị người ta đâm 10 nhát dao, mất máu nhiều mà chết, bộ phận kỹ thuật đã dò xét hiện trường án mạng, nhưng thu hoạch không lớn, trong căn hộ chung cư không có phát hiện dấu chân và vân tay của nghi phạm, hung khí cũng không có ở hiện trường, nhưng trong phòng của nạn nhân có dấu vết bị lụt soát, không loại trừ khả năng cướp của giết người, đã hỏi những người hàng xóm của nạn nhân, họ đều nói lúc đó không nghe tiếng kêu cứu hay la hét cũng như không biết gì về cái chết của nạn nhân…..”
Cao Thắng Nam như bước vào điểm cụt, hai mày nhíu lại.
“Có lấy cuốn băng camera từ bảo vệ không? Lúc đó là rạng sáng khoảng 6 giờ, trong xóm lúc này có những người già đi tập thể dục buổi sáng, hỏi xem có người lạ xuất hiện không, hoặc có những tình huống khác thường không.”
Cảnh sát lắc đầu nói:
“Đã hỏi qua những người đó rồi, mọi người đều không thấy tình huống khác thường nào hết, trong camera thấy có một người con trai mặt áo khoác đen bước ra lúc rạng sáng 6h, rất có khả năng là nghi phạm, trên đầu người này đội nón bóng chày, cố tình khom người xuống để người ta không thể nào nhận ra đặc trưng về diện mạo và thể hình của người này, trong camera này tuy là có xuất hiện nghi phạm, nhưng đối với việc phá án của chúng ta có tác dụng không lớn….”
Hai người đang ở trong phòng thẩm vấn bàn luận về vụ án này, hoàn toàn không để ý gì tời Diệp Hoan đang ngồi trong phòng.
Diệp Hoan bị còng tay trên ghế, không nói ngồi nghe họ phân tích tình án, cuối cùng Diệp Hoan chớp mắt vì cái, trong mắt hiện ra một tia tinh quang nhưng rất nhanh chóng lại trở lại bình thường.
Cao Thắng Nam vừa lập quân lệnh với Triệu Đại Phong, phá án trong một ngày, giờ mới qua 2 giờ, vụ án đã như đi vào điểm cụt, xem ra vụ án đơn giản là thế này, không có chút manh mối nào hết.
Cao Thắng Nam nói với vẻ mặt thất vọng: “Trên đời này không có ai phạm tội mà không để lại mamh mối, manh mối nhất định là có, chỉ là hiện tại chúng ta chưa tìm ra mà thôi, anh kêu mấy người đồng sự đi điều tra thêm lần nữa gia đình, bạn bè, bạn học của nạn nhân, điều tra tình trạng tín dụng trong ngân hàng của nạn nhân, và điều tra xem nạn nhân có kết oán với ai không…”
Anh cảnh sát trả lời một tiếng rồi nhanh chóng bước ra cửa.
Trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp một lần nữa lại chỉ còn hai người Diệp Hoan và Cao Thắng Nam.
Cao Thắng Nam lộ ra vẻ mặt ảo não, hai mày nhíu lại, nhìn chằm chằm vào những báo cáo án tính đang để trên bàn, hàm răng trắng tinh của cô bậm vào môi dưới, chìm sâu vào trong những suy nghĩ về vụ án.
Hai con ngươi của Diệp Hoan liếc qua liếc lại nhìn Cao Thắng Nam, ho hai tiếng, trong phòng với vẻ im ắng, Diệp Hoan nói với giọng nhẹ nhàng.
“Vân tay, vân tay là mấu chốt.”
Âm thanh vang lên đột ngột làm Cao Thắng Nam hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, thấy người đang nói chuyện là Diệp Hoan, cô cảnh sát là liếc Diệp Hoan một cái, nói: “Nói nhảm, chẳng lẻ tôi không biết vân tay là mấu chốt sao? Khoa kỹ thuật không có phát hiện bất cứ một vân tay nào ngoài nạn nhân trong hiện trường gây án.
Diệp Hoan cười lên, cười với nét mặt có chút bí hiểm: “Suy nghĩ của các người đã đi vào điểm cụt, nếu theo suy nghĩ của cô, đừng nói 3 ngày, cả đời này cũng không thể phá được án.”
Cao Thắng Nam trợn to mắt, nói với giọng cộc cằn: “Ý của anh là sao? Tôi không thể phá được án, chẳng lẽ anh phá được sao?”
Diệp Hoan cười đểu, trong nụ cười của hắn tràn đầy sự tự tin, nhưng không trả lời câu hỏi của cô cảnh sát.
Cao Thắng Nam thấy bộ đắc ý của Diệp Hoan, trong lòng không khỏi tức giận, cô bực mình hừ một tiếng, quay đầu lại không thèm ngó ngàng đến Diệp Hoan, tập trung nhìn vào hồ sơ vụ án.
Diệp Hoan cũng không gấp gáp gì, hắn rất thong thả ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết đã bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng có chút thẹn thùng của Cao Thắng Nam.
“Này, có phải anh nghĩ ra được manh mối nào đó mà chúng tôi chưa nghĩ đến phải không?”
Diệp Hoan tiếp tục nhắm mắt lại, không trả lời, nhưng lại cười khẽ trên môi.
Nụ cười đó lọt vào mắt Cao Thắng Nam, cô cảm thấy hắn rất đáng ghét, người một tên côn đồ, chẳng lẽ để cảnh sát như tôi cầu xin anh sao?
Lại im lặng rất lâu, Cao Thắng Nam cuối cùng không chịu được áp lực tâm lý, vụ án này đối với con đường phía trước và sau này của cô ta rất quan trọng, cô không muốn phá hỏng nó.
Nghĩ đến đây, Cao Thắng Nam lại cắn môi, giọng nói tức giận nhưng mang chút khẩn cầu: “Này, anh nói gì đi chứ, chúng tôi đã đi vào điểm cụt như thế nào?”
Diệp Hoan mở mắt lên, thấy nét mặt có chút giận dữ và cũng mang chút uất ức, cười hắc hắc rồi nói: “Cao cảnh quan, chúng ta bàn về một vụ trao đổi thế nào?”
Cao Thắng Nam nheo mắt lại, cảnh giác nói: “Trao đổi gì?”
Diệp Hoan mỉm cười nói: “Tôi phá vụ án này giúp cô, cô thả tôi ra, sự việc hôm qua sẽ không nhắc đến nữa, thế nào?”
Cao Thắng Nam giận dữ: “hỗ trợ cảnh sát phá án là nghĩa vụ của người dân! Anh lấy điểm này để ra điều kiện với tôi, anh đang uy hiếp cảnh sát đấy à?”
Đúng là nghĩa vụ của người dân, nhưng đó cũng không phải là trách nhiệm, người dân như tôi có thể giúp các người cũng có thể không.” Diệp Hoan ung dung nói.
“Anh không sợ tôi bắt anh vào nhà lao, cho anh ăn mấy năm cơm nhà lao sao?”
Cao cảnh quan là người thông minh, tôi ngồi tù, thì cô không phá được án, cô sẽ không làm chuyện đôi bên bất lợi chứ, đúng không?”
Cao Thắng Nam bắt đầu lung lay, chuyện Diệp Hoan làm bể sứ cũng không phải là chuyện to lớn gì, cô vốn dĩ chỉ muốn dọa hắn một rồi thả hắn ra, nhưng…bị hắn uy hiếp thế này, cô cảm thấy hết sức tức giận, cực kỳ muốn đánh hắn một trận tơi bời.
Suy nghĩ hồi lâu, Cao Thắng Nam nghiến răng nói: “Được, tôi đáp ứng điều kiện của anh.”
Diệp Hoan cười gian như cáo, lại ra một điều kiện khiến Cao Thắng Nam phải nổi giận: “Ngoài việc không truy cứu ra, cô còn phải cho tôi 20 ngàn đồng tiền thưởng, tôi cũng không thể giúp cô không công chứ, đúng không?”
Cao Thắng Nam để tay lên bao súng bên hông.
“Diệp Hoan, anh đừng có được voi đòi tiên nhé?” Cao Thắng Nam nghiến răng, đôi mắt trợn tròn nhìn vào Diệp Hoan với vẻ mặt như muốn nuốt chửng Diệp Hoan.
Diệp Hoan ngước đầu lên, hai mắt bi thương nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như đang ngâm thơ than thở: “Đây là một mùa đông rét lạnh, gió lạnh xen lẫn băng tuyết, vô tình thổi vào thân thể yếu ớt của bọn trẻ…”
Được được được, 20 ngàn thì 20 ngàn! Tôi sẽ móc tiền túi trả, được chưa?” Cao Thắng Nam níu tóc của mình, kêu thét lên.
Diệp Hoan cười đắc ý.
“Cao cảnh quan, cái gì cũng không nói, đại thiện nhân! Lát nữa để tôi bảo người trong viện tặng cô cờ khen thuởng…”
“Đừng nói chuyện nhảm với tôi! Bây giờ anh nhanh chóng nghĩ giúp tôi xem có những manh mối nào mà chúng tôi chưa phát hiện, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không phá được án, tôi không chỉ không đưa tiền mà còn nhốt anh lại trong vòng 10 ngày.”
Diệp Hoan nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Vụ án này không khó nhưng trong lòng mỗi con người đều sinh ra điểm cụt, cảnh sát như thế, tội phạm cũng thế, rồi những điểm cụt đó thường là những mấu chốt để phá án…”
“Chúng tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?”
Diệp Hoan vừa cười vừa nói: “Những gì cảnh sát các người bỏ lỡ, cũng chính là những gì mà tội phạm bỏ lỡ, ví dụ thế này, tội phạm và cảnh sát đều xem hiện trường gây án là trọng điểm đề phòng hoặc mục tiêu để phá án, vì thế người phạm tội nghĩ đủ mọi cách để xóa hết vết tích của mình để lại trong hiện trường gây án, còn cảnh sát thì tìm đủ mọi cách để tìm ra dấu vết của người gây án, vì thế hiện trường gây án trở thành một bàn cờ trong chiến tranh, công và thủ, mâu và thuẫn, đôi bên cùng nghĩ đủ mọi cách…”
Diệp Hoan nhìn vẻ mặt mê man của Cao Thắng Nam, vẻ mặt cô vốn lanh lùng, lúc này càng nhìn thì lại càng thấy thật đáng yêu, thât khiến cho người ta nhịn không được muốn hôn lên đó một cái.
Diệp Hoan tiếp tục nói: “…vừa rồi nghe mọi người phân tích tình hình án, nạn nhân bị dao đâm ngay bụng và lồng ngực, tin rằng các người cũng biết, máu trong huyết quản trong cơ thể con người là có áp suất, nát dao đâm vào bụng và lồng ngực, áp lực này trong tích tắc được buông lỏng, đương nhiên máu sẻ phún ra từ nhát dao đó, và động tác đâm nhát dao đó, thường thì hung thủ và nạn nhân phải mặt đối mặt mới có thể thực hiện được, nên….”
Cao Thắng Nam dần dần hiểu ra, “nên trên người hoặc tay của hung thủ sẽ có máu của nạn nhân.”
Diệp Hoan gật gật đầu: “Tại sao mọi người lại không phát hiện được dấu vết của hung thủ trong hiện trường? Bởi vì sự đề phòng của hung thủ trong hiện trường gây án là rất lớn, để cảnh sát không tìm ra được dấu vết, hung thủ nhất định nghĩ đủ mọi cách xóa hết dấu vết của mình trong hiện trường, cho nên bộ phận kỹ thuật không thể tìm thấy gì có lợi cho vụ án là chuyện đương nhiên.”
Cao Thắng Nam nghe Diệp Hoan phân tích một hồi, trong mắt Cao Thắng Nam hiện lên sự mong đợi nói: “Người nói điểm cụt trong lòng là gì?”
“Điểm cụt đó nằm ngoài hiện trường vụ án.” Diệp Hoan nghĩ một hồi nói: “Trong tâm lý mà nói, tâm trạng của hung thủ trong khi gây án là rất lo sợ và hoang mang, những hung thủ máu lạnh mà chúng ta thường thấy trên tivi, đó chỉ chiếm số ít thôi, cô nghĩ mà xem, sau khi gây án, hung thủ xóa hết tất cả dấu vết trong hiện trường gây án, sau đó rời khỏi hiện trường, nếu để cô là hung thủ, trong khoảng thời gian trước khi rời khỏi hiện trường, trong lòng cùa cô sẽ như thế nào?”
“Sợ, nhưng lại…rất nhẹ nhàng?” Cao Thắng Nam nói.
“Đúng, sợ là sợ mình không xóa hết dấu vết của trong hiện trường, sợ để lại manh mối nào đó sẽ bị cảnh sát phát hiện ra, nhẹ nhàng là là do hắn ta có thể rời khỏi hiện trường gây án này, sẽ không còn thấy một hiện trường án mạng ngập ngụa máu, vì thế, sự lo lắng run sợ trong lúc hành hung, lúc rời khỏi đó thì từ từ thư thái lại, trong tiềm thức của hắn, hiện trường gây án là nơi hắn cảm thấy hoảng sợ nhất, khi đã rời khỏi thì hắn sẽ cảm thấy đã an toàn hơn, sự an toàn này sẽ dẫn đến một hành động thư giãn nào đó…”
“Ý anh là…”
Diệp Hoan cười nói: “Cô đừng quên, trên người và tay của hung thủ dính máu, lúc đó là rạng sáng khoảng 6 giờ, trời sắp sáng, người trên đường cũng bắt đầu đông dần, nhất định hắn sẽ không về nhà với bộ dạng người dính đầy máu, cho nên, lúc đi trên đường, nhất định hắn sẽ nghĩ cách xử lý những vết máu trên người hắn…”
Mắt Cao Thắng Nam rực sáng hẳn lên…
Diệp Hoan thả lỏng người ngồi dựa vào ghế, nói với giọng lười biếng: “Tới khu công viên, thùng rác gần nhà của nạn nhân hoặc những nơi như ống cống tìm xem có vật gì dính máu, ví dụ như bao tay đeo lúc hành hung, khăn giấy lau khi dính máu, hung khí vân vân...những vật đó nhất định có vân tay của hung thủ…”
Cao Thắng Nam cận thận suy nghĩ một hồi, nét mặt dần dần bừng sáng ra, nhìn Diệp Hoan với nét mặt vui vẻ và có chút tán thưởng.
Diệp Hoan ho một tiếng rồi chậm rãi nói: “Còn một việc rất quan trọng…”
Cao Thắng Nam trợn to hai con mắt, gấp gáp hỏi: “Chuyện gì?”
“Là gì…đột nhiên tôi nghĩ không ra, 500 đồng tiền thuê nhà tháng sau còn chưa kiếm được, cô nghĩ xem có phải…haha…”
Cao Thắng Nam tỏ ra vẻ nghiêm túc…..
Trong phòng thẩm vấn im lặng như chết, tiếng rống giận dữ phát ra từ miệng Cao Thắng Nam.
“Tên họ Diệp kia, anh tối ngày chỉ biết đến tiền, hôm nay tôi không cho anh một trận không được!”
“Đừng có chĩa súng vào tôi như thế! Cẩn thận không cướp cò bây giờ! Cô làm vậy thì có khác gì con lừa?”
“Thì tôi cũng chỉ giết con lừa mà thôi!”
“…………………….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT