Trong phòng tiếp khách của cục cảnh sát Prague, camera được đặt đối diện Diệp Hoan, dáng vẻ nước mắt lã chã rơi của hắn cũng được ghi lại chân thực trên màn ảnh.

Tuy rằng nghe không hiểu tiếng Trung Quốc mà Diệp Hoan nói, nhưng người quay phim cùng kí giả đều bị nước mắt của hắn làm cảm động sâu sắc, dần dần mọi người đều trở nên buồn bã

Đây là nước mắt khi mất đi người yêu, bọn họ không cách nào hiểu rõ người này cùng người yêu của mình rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu khổ sở, nhưng đau thương kia là thứ mà mỗi người đều thấy được, chạm tới được, rõ ràng đến vậy, chân thật đến vậy, khiến người ta cảm động.

Trước màn ảnh, Diệp Hoan khóc đến đau lòng tột độ.

Nước mắt đàn ông rất quý giá, nếu không phải là đau khổ thương tâm cực điểm, làm sao lại tràn ra mãnh liệt như vậy.

"Kiều Mộc,... Một mình em ở nơi đất khách sống có tốt không? Chúng ta đã xa cách gần một năm rồi, từ nhỏ đến lớn, chúng ta không rời nhau một ngày nào, tại sao em có thể nhẫn tâm đi lâu như vậy, còn biệt vô âm tín? Kiều Mộc, anh đến Prague rồi, bây giờ phải đi đâu để tìm em đây, em cho anh một chút tin tức được không? Thành phố này lớn như vậy, đường xá nhiều như vậy, không có em ở bên, anh rất sợ mình sẽ lạc đường. Kiều Mộc, trở về đi, chúng ta nương tựa lẫn nhau sống hết đời, anh sẽ lo tất cả được không? Kiều Mộc, trở về bên anh, đừng rời bỏ anh nữa nhé, sống mấy mươi năm, anh không chịu nổi ly biệt cũng không chịu nổi đợi chờ..."

Người đàn ông cao năm thước nói xong liền khóc lớn.

Mọi người không khỏi trong lòng rầu rĩ, phòng tiếp khách yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng khóc trầm thấp của Diệp Hoan.

Vành mắt Ngụy Trường Quân đỏ ửng, vỗ vỗ vai thợ quay phim, thợ quay phim đưa tay quệt mũi, gật đầu rồi đóng máy quay lại.

Phóng viên đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, sự linh mẫn trong nghề giúp hắn cảm nhận được đây chắc chắn là một tin tức đáng để đưa lên.

Người thanh niên trẻ vì tìm kiếm người yêu mất tích mà không quản ngàn dặm xa xôi lặn lội từ Phương Đông sang châu Âu tìm kiếm cô gái, chỉ để tìm thấy người yêu sẽ cùng với hắn trọn một đời. Tại Prague luôn truy cầu tự do lãng mạn này, tin tức tình yêu cảm động như thế chẳng phải rất đáng nhắc đến sao?

Advertisement

Chờ phóng viên thu hồi camera, sau khi Ngụy Trường Quân bày tỏ cảm ơn sâu sắc đến phóng viên, đám phóng viên và quay phim đều kích động rời đi.

Trở lại phòng tiếp khách của cục cảnh sát, Ngụy Trường Quân nhìn thấy Diệp Hoan gương mặt thất thần, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà phòng tiếp khách.

"Diệp thiếu gia, cậu đừng thương tâm quá, chúng ta vẫn đang cố gắng thay đổi bi kịch này." Ngụy Trường Quân trầm giọng an ủi.

Diệp Hoan thở dài, buồn bã nói: "Lão Ngụy, sinh mệnh của anh có tồn tại một người như vậy hay không? một người hai mươi năm lúc nào cũng đứng sau lưng anh như hình với bóng, không rời không bỏ, anh cùng người ấy ở bên nhau chỉ bình thản như nước, nhưng một ngày cũng không thể rời xa, bởi cả hai đã trở thành thói quen của nhau, dường như cả đời này đều vì người kia mà tồn tại, dù cho cả thế giới xem thường anh, người đó vẫn theo sát sau lưng anh bất vinh bất nhục. Đến một ngày kia anh nắm trong tay giàu sang quyền thế, quay đầu lại muốn cùng người ấy chia sẻ vinh quang, bỗng nhận ra không còn thấy hình bóng quen thuộc kia đâu cả, bất luận là ánh mặt trời rực rỡ ấm áp thế nào đi nữa, nơi đây chỉ còn trống rỗng, sợ hãi, kinh hoảng gào thét vì sao không tìm được nàng."

"Tôi vẫn thường suy nghĩ, khi cô ấy còn bên cạnh tôi, vì sao tôi lại không đối tốt với cô ấy hơn, quý trọng cô ấy hơn. Người đời vốn đều như vậy, miệng nói quý trọng nhưng hết lần này lần khác làm những điều khiến mình phải hối hận không dứt, sau khi mất đi mới hiểu thế nào là thống khổ. Muốn hiếu kính với cha mẹ cũng không quay lại được, nghĩ muốn quý trọng người mình yêu cũng không quay lại được nữa, khi chúng ta biết hối tiếc thì những thứ ấy đã vụt mất khỏi tầm tay rồi."

Đêm đó, đài truyền hình Prague đặc biệt phát sóng một chuyên mục tìm người, mở đầu bằng một câu chuyện tình đẹp mà buồn bã, đó là câu chuyện đi tìm người yêu của người thanh niên phương Đông bí ẩn. Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà gia đình anh ta đem cô gái đến tận châu Âu xa xôi, một năm trôi qua, anh thuyết phục được người thân, bước qua rào cản gia đình để đến nơi xa xôi này tìm người yêu xa cách đã lâu.

Advertisement

Trên TV, gương mặt Diệp Hoan chan chứa nước mắt toát lên vẻ đau thương sâu sắc, lập tức làm rung động hàng vạn trái tim khán giả trước màn hình.

Người Âu châu theo đuổi lãng mạn, bọn họ có thể chứng kiến những khó khăn trắc trở trong tình yêu, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng một đoạn tình yêu kết thúc trong bi kịch. Chẳng hạn ở một nơi nào đó của Italia, người phụ nữ mập mạp xấu xí đứng trên bờ biển sẽ bị xem là trái pháp luật, một châu Âu tôn trọng cái đẹp như vậy, làm sao có thể để cho một tình yêu đẹp đẽ đầy nước mắt phải chấm dứt như vậy? Đây tuyệt đối là một chuyện khiến tình cảm con người tan vỡ.

Không muốn nhìn thấy bi kịch phát sinh ở Prague, cho nên người dân và du khách bắt đầu hành động.

Tại thành phố xinh đẹp xa lạ này, rất nhiều người lạ thân thiện, vì một người thanh niên Trung Quốc không quen biết, cùng nhau huyên náo sôi nổi khắp thành phố.

Ngày thứ hai sau khi chuyên mục được phát sóng, những nữ du khách châu Á đi trên đường phố Prague trở thành mục tiêu tìm kiếm của vô số người, chỉ cần gặp được người phụ nữ châu Á nào thì người dân và khách du lịch đều nhiệt tình dò hỏi: "Hi, where are you from? Are you Qiao-mu?"

Bất luận là người dân bản địa hay du khách Prague đều bị dẫn dắt vào câu chuyện tình chia lìa của một đôi tình nhân, cả thành phố đều chuyển động, mọi người đều muốn hoàn thành câu chuyện tình yêu dang dở đầy trắc trở của hai người. Có không ít người thiện tâm đưa tay ra giúp đỡ để người yêu nhau có thể tìm thấy nhau, đến với nhau, bước ra khỏi tối tăm ảm đạm phía trước.

Tại một đất nước Bắc Phi, trong căn phòng của một nhà mái bằng nhìn qua có vẻ đơn sơ.

Căn phòng này là phòng hiện đại nhất trong trụ sở chính của dự án mỏ quặng Urani, thảm lông trải dài bên trong, thiết bị điện cao cấp, còn có máy điều hòa mà dân bản xứ ao ước.

Điều hòa chậm rãi phả ra hơi nước mát lạnh, Thẩm Duệ nằm trong phòng, trên chiếc giường màu trắng mềm mại như tuyết, ngón tay vô thức click vào laptop, bên cạnh hắn, Lâm San mặc một bộ quần áo mát mẻ trong suốt đang dùng tăm chọc một miếng dứa đã được cắt sẵn thành miếng nhỏ, nhẹ nhàng đưa lên miệng hắn.

Lai lịch người quản lí Mỏ quặng Urani thì ai cũng biết, tuy rằng Thẩm gia chỉ chiếm 20 cổ phần, nhưng nếu không có Thẩm gia, quyền khai thác mỏ quặng Urani này không thể thuộc về Trung Quốc, hơn nữa danh tiếng Thẩm gia rất hiển hách, vì vậy mà từ bộ chỉ huy lên tới tổng chỉ huy cùng bí thư đảng ủy, công nhân khai thác đều coi Thẩm Duệ - người Thẩm gia phái tới là khách quý, bọn họ không do dự đem căn phòng tốt nhất này đưa cho Thẩm Duệ, dù sao người này cũng là đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, đâu thể để người ta ở nơi này phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt của châu Phi.

Thẩm Duệ khiêm tốn từ chối mấy lần, nhưng không cách nào từ chối được thịnh tình của mọi người, đành phải cười cười chấp nhận ý tốt.

Giờ phút này, đôi mắt Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên đó đang phát một đoạn video tại châu Âu.

Nhìn một lúc, Thẩm Duệ cười lạnh mấy tiếng: "Một người đàn ông mà lúc nào cũng vương vấn mấy chuyện tình cảm phụ nữ, làm sao làm được đại sự. Diệp Hoan, lẽ nào tôi đánh giá cậu quá cao? Cơ nghiệp trăm năm của Thẩm gia mà giao vào tay cậu thì thật là bi ai, không đến mấy năm thì chẳng ai biết đến họ Thẩm nữa rồi?"

Lâm San cẩn thận liếc mắt nhìn anh ta, nhàn nhã nói: "Duệ, mặc dù em thấy Diệp Hoan này cản trở con đường của anh đi là đáng ghét, nhưng hắn vẫn tính là có tình có nghĩa..."

Thẩm Duệ liếc cô ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến cả người Lâm San run lên.

"Có tình có nghĩa thì thế nào? Thực tế tàn khốc sẽ dung chứa được người có tình có nghĩa như hắn ư? Người như thế nhất định phải bị hiện thực đào thải, bởi vì hắn không hợp để sống trong thế giới này, hắn quá nặng tình, quá coi trọng phụ nữ, đây là khuyết điểm trí mạng". Khóe miệng Thẩm Duệ nâng lên sự châm biếm.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo hững hờ của Thẩm Duệ, trong lòng Lâm San cảm thấy lạnh lẽo, ngẩn ngơ nói: "Coi trọng phụ nữ không tốt sao? Duệ... vậy còn em thì sao?"

Thẩm Duệ vội vàng nhìn Lâm San cười âm yếm, sau đó vỗ về mái tóc cô, nói: "Nha đầu ngốc, đương nhiên là tôi coi trọng em, tình cảm của chúng ta không giống người khác, lẽ nào em còn hoài nghi tôi?"

Buồn bực lập tức tiêu tan, Lâm San nở nụ cười xinh đẹp nhất nhìn anh ta.

Đúng vậy, một khi phụ nữ đã rơi vào trong tình yêu thì ai mà không muốn đem tình yêu ấy trở thành duy nhất, thành bài thơ tình độc nhất thế gian?

Thẩm Duệ nhìn khuôn mặt quen thuộc mà đáng hận trong màn hình kia, trong mắt hiện lên một tia sáng thâm sâu khó lường, thì thào lẩm bẩm: "Mình ở Bắc Phi, hắn ở châu Âu, cơ hội tốt vậy vẫn nên hành động một chút."

Châu Âu, cộng hòa Séc, thành phố Prague

Cung điện Prague có hơn 1000 năm lịch sử, là lâu đài do một hoàng tử xây dựng trên đồi Vltava tại Prague vào thế kỷ VII, sau đó trong suốt những năm tháng lịch sử của cộng hòa Séc, lâu đài Prague trở thành nơi cư trú của Quốc vương và hoàng tộc Prague các thời kỳ, ngay cả ngày nay nó vẫn là nơi ở và làm việc của tổng thống cộng hòa Séc.

Lâu đài Prague vẫn giữ được nguyên vẹn hình dáng của hơn nghìn năm trước, trải qua mấy lần tu bổ, giờ đây lâu đài trông vẫn rực rỡ như mới. Đêm, vô số ánh đèn chiếu sáng cả một vùng cung điện, tựa như một viên minh châu lóng lánh trong cảnh đêm Prague, trong đêm tối nở rộ lên vầng sáng tang thương nhưng chẳng hề xưa cũ.

Phía trong tòa thành được thiết kế mấy trăm gian phòng, dùng để chiêu đãi khách quý của Séc, mỗi gian phòng lại bố trí theo một phong cách khác nhau, vô cùng đặc biệt. Những bức tranh sơn dầu thời Trung cổ treo cao trên tường, trong phòng bài trí rất nhiều đồ sứ Phương Đông, thảm Ba Tư cùng với những chiếc đĩa nạm vàng châu Mĩ, trong vẻ xa hoa lộng lẫy thể hiện ra một phong phạm cao quý ưu nhã của hoàng gia.

Trong chủ lâu của cung điện có một căn phòng hoa lệ, Nam Kiều Mộc mặc một bộ lễ phục màu đen kiểu quý tộc trung cổ, nàng ngồi trên ghế salon, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình TV, khuôn mặt quen thuộc kia đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng, nước mắt ướt đẫm tràn mi.

“... Thành phố này lớn như vậy, đường xá nhiều như vậy, không có em ở bên, anh rất sợ mình sẽ lạc đường. Kiều Mộc, trở về đi, chúng ta nương tựa lẫn nhau sống hết đời, anh sẽ lo tất cả được không? Kiều Mộc, trở về bên anh, đừng rời bỏ anh nữa nhé, sống mấy mươi năm, anh không chịu nổi ly biệt cũng không chịu nổi đợi chờ..."

Nước mắt đã sớm thấm ướt khuôn mặt Nam Kiều Mộc, nhưng nàng cố gắng che miệng lại để bản thân không phát ra bất kì âm thanh nào.

Hắn đã đến, rốt cuộc đã đến! Một năm qua đi, ở trên TV nhìn hắn đen hơn, ánh mắt hắn chứa đựng nhiều hơn chút ưu thương lạ lẫm.

Một năm này, hắn đã trải qua như thế nào? Một năm này, hắn sống hạnh phúc không?

Có quá nhiều vấn đề muốn chính miệng hỏi hắn, hắn ở ngay Prague, cách lâu đài nơi nàng ở chưa đầy ngàn mét, nhưng mà một ngàn mét này sao xa quá, xa xăm tựa chân trời.

Không phải không muốn gặp, mà là không thể gặp...

Cửa phòng bị mở ra khe khẽ, một cô gái mặc đồ quý tộc đi vào, cô nàng tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao, đôi mắt thăm thẳm, con ngươi màu xanh lục bích đầy ánh sáng vui vẻ hoạt bát, trên chóp mũi cô có vài điểm tàn nhang linh động như đang nhảy múa. Cô gái có khuôn mặt trời sinh trắng nõn của người châu Âu, khí chất cao quý không giống người bình thường, ngay cả khi cười rộ lên cũng rất tao nhã, thật giống như đã luyện tập qua vô số lần, khiến người người kinh diễm.

Cô gái nói chuyện tuy hơi cứng nhắc nhưng đúng là tiếng Trung Quốc thành thạo: "Kiều Mộc thân ái, sao cậu lại trốn trên này? Đêm nay có rất nhiều quý ông cao quý đẹp trai, chúng ta nên đi xuống dưới để hưởng thụ cảm giác được những quý ông kia vây quanh."

Vừa dứt lời, cô gái nhìn thấy Nam Kiều Mộc ngồi một mình trên ghế salon, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt đang không ngừng rơi xuống đất, đôi mắt mơ màng chăm chú nhìn màn hình TV, vẻ mặt đau thương nức nở.

"Oh, Kiều Mộc, thân ái, cậu sao thế?" Cô gái lấy làm kinh hãi, sau đó vội vàng ngồi xuống cạnh Kiều Mộc, cầm lấy tay nàng. Tay Kiều Mộc lạnh như tuyết, chẳng có chút sắc hồng nào.

"Jinny, anh ấy đến rồi... rốt cuộc anh ấy cũng đến rồi!" Kiều Mộc lên tiếng khóc lớn.

Jinny vô cùng ngạc nhiên: "Ai đến?"

Kiều Mộc si ngốc nhìn chằm chằm màn hình, nước mắt chảy càng nhiều: "Anh ấy, người yêu của mình, anh ấy tới tìm mình, vượt qua đại dương ngàn dặm xa xôi đến đây tìm mình."

Jinny nhìn theo ánh mắt Kiều Mộc, thấy trên màn hình TV là hình ảnh Diệp Hoan đang rơi lệ.

"Đây chính là người mà cậu kể với mình - Diệp Hoan? Người yêu cậu?"

"Đúng, chính là anh ấy, anh ấy đến Prague rồi, vì mình mà đến!"

Jinny lập tức mừng rỡ: "Vậy tốt quá, chúng ta đi tìm anh ấy nha, hai người yêu nhau thì phải ở bên nhau không phải sao?"

Kiều Mộc chảy nước mắt lắc đầu: "Mình nghĩ đến anh ấy, nhớ anh ấy cả ngày lẫn đêm, nhớ đến mức muốn điên lên rồi, nhưng mà... Jinny, mình không thể tìm anh ấy, mình không dám, mình có những lo lắng của bản thân, nếu không mình đã sớm chạy tới nhào vào ngực anh ấy rồi."

Khuôn mặt xinh đẹp điểm vài nốt tàn nhang của Jinny nổi lên chút nghi hoặc, sau đó giật mình, cuối cùng lộ ra vẻ phẫn uất.

"Kiều Mộc, cậu đang lo lắng về cái tên Edward bại hoại kia sao? Ôi, Chúa ơi, mình thật hổ thẹn vì quan hệ máu mủ với tên cặn bã khốn kiếp kia, tên khốn này phải cho xuống địa ngục mới đáng!"

Kiều Mộc lơ đễnh, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng trượt lên màn hình TV, chạm vào khuôn mặt tiều tụy trên màn hình đã bao lần xuất hiện trong những giấc mơ, trong lòng khổ sở, giống như vạn mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực, đau đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*... thật vui vì anh đã đến, nhưng mà Diệp Hoan, anh thật sự không nên tới."

*Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình không biết bắt đầu bao giờ, chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play