Lúc chạng vạng tối khi Diệp Hoan, Hầu Tử, Nam Kiều Mộc ba người còn ở bên ngoài ăn cơm đi dạo thì chỗ ở mà Diệp Hoan thuê đã có ba gã khách không mời mà đến.

Đây chính là bọn thủ hạ của Liễu Mi mà lần trước mời Diệp Hoan không được.

Tên đi phía trước vẫn đeo chiếc kính râm lớn. Còn hai tên kia đi theo sau không nhanh không chậm.

Đứng trước tòa lầu, người đeo kính râm ngẩng đầu nhìn. Đây là tòa lầu cổ xây vào thời Liên Xô chi viện chi viện cho Trung Hoa, bất giác bĩu bĩu môi.

Người đeo kính râm có biệt hiệu là Tôn Tử. Hắn là một tay chân của Hồng Hổ bang. Sau này khi thành lập công ty Hồng Hổ, thân phận hắn cũng thay đổi theo, thành phó chủ quản đội bảo an của công ty Hồng Hổ. Khi Vương Sạn bị bắt về tội giết người, hắn liền thuận thế trở thành chủ quản bảo an.

Hôm nay Tôn Tử có áp lực rất là lớn. Hắn lại phải đến mời Diệp Hoan. Lần này không thể thất bại, nếu không….. Hắn cũng không dám tưởng tượng ra sau này sẽ có hậu quả gì nữa. Đại tiểu thư thường rất là nghiêm khắc. Ít nhất cũng bị chặt tay chặt chân.

Hai tên thủ hạ phía sau cũng mồ hôi đầm đìa, móc ra một cây sắt, sắc mặt dữ tợn nói:

“Anh Tôn Tử! Thấy thằng nhãi Diệp Hoan đó chúng ta không nên nhiều lời với nó làm gì, đập cho nó một gậy ngất đi rồi đem tới trước mặt đại tiểu thư. Phận sự của chúng ta coi như xong.”

Tôn Tử gật gật đầu. Nói nhẹ không được thì sử dụng phương pháp cứng rắn vậy. Đây chính là cách làm việc của xã hội đen.

“Sau khi đi vào chặn cửa lại, đừng để nó chạy thoát.”

Hai người gật đầu đồng ý.

Vừa định bước lên lầu, trên cầu thang âm u bỗng xuất hiện thân hình mập mạp, vừa lúc chặn trước mặt bọn họ.

Vương lão đầu mở to đôi mắt lão mờ nhòe, nhường như không còn sức lực hỏi:

“Ba vị nhìn lạ quá. Chắc không phải người ở đây chứ hả?”

Một tên thủ hạ giơ cây sắt lên chỉ vào lão Vương, nghiêm giọng quát:

“Cút đi thằng già chết bầm kia! Đừng cản trở việc của bố mày!”

Lão Vương thở một hơi dài, lẩm bẩm nói:

Advertisement

“Thói đời bây giờ người trẻ tuổi càng ngày càng không biết lễ phép rồi...”

Côn Tử không muốn sinh chuyện, đưa ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ, sau đó cười lớn nói:

“Vị lão tiên sinh này! Chúng tôi lên lầu tìm người bạn. Phiền lão tiên sinh nhường đường một chút.”

Lão Vương ngẩng đầu nheo mắt nhìn Côn Tử, hỏi như không có chút sức lực nào:

“Lão hán sống lâu năm như vậy, vác gậy sắt lên tìm bạn đúng là lần đầu tiên mới gặp. Người ở tòa nhà này ta đều quen biết cả, các ngươi tìm ai?”

Côn Tử dần dần không còn kiên nhẫn, cố nhịn nói:

“Chúng tôi tìm một người họ Diệp, phiền lão tiên sinh nhường một tí, chúng tôi đang vội.”

Lão Vương chậm rãi gật đầu:

“Oh, thì ra kiếm họ Diệp. Tòa lầu này họ Diệp chỉ có một người. Tiểu tử đó không phải người tốt lành gì, trộm vặt cái gì cũng dám làm…….”

Lão Vương miệng vừa cằn nhằn, vừa từ từ nhích cái thân hình hơi mập ra, mở đường cho ba người kia đi.

“Còn nữa, lầu này rất là tối. Các ngươi cẩn thận kẻo trơn té mà bị thương thì không tốt đâu. Lão hán năm ngoái từng té qua một lần, đau muốn chết đi được…..”

Advertisement

Lão Vương cằn nhằn mãi. Ba ngươi kia cũng không để tâm đến hắn bước thẳng lên lầu.

Mới bước được vài bước, lão Vương quay lưng về ba ngươi kia mắt bỗng sáng lên. Thân hình hơi mập giống như một con tinh tinh tinh ranh nhảy bắn lên, giống như tên lửa phóng nhanh về phía cầu thang. Ba ngươi kia chưa kịp hoàn hồn, hai tay lão Vương giơ ra, nắm lấy áo hai người kéo về phía sau, chân thuận thế đá một phát. Hai tên thủ hạ Hồng Hổ bay lên không trung, hai đầu chổng ngược xuống, sau đó té cái rầm xuống đất.

Phốc hai tiếng! Hai ngươi chưa kịp nói lời nào đã bị ngất đi

Cùng lúc này, Côn Tử vừa kịp nhận ra, chưa kịp phản ứng thì thân thể hắn cũng bất giác bay ra ngoài, cùng tư thế với hai tên thủ hạ của hắn. Thậm chí ngay cả lộn đầu trên không trung cũng giống như thế, Côn Tử chỉ cảm thấy sau khi mình lộn ra vòng, thì té cái rầm xuống đất. Phốc một tiếng, Côn tử mất đi tri giác.

Lão Vương dường như ném được ba bao rác phủi phủi tay, ngẩng đầu lẩm bẩm nói:

“Sớm đã nói các ngươi rồi. Cẩn thận cầu thang trơn. Thiếu niên bây giờ thật là quá manh động, không nghe lời của lão già này. Bây giờ chịu thiệt rồi thấy chưa?”

Ba người sớm đã mất đi tri giác, mặt hướng về mặt đất, nằm sấp rất sâu……….

Lão Vương dường như sợ dơ, dùng mũi chân giở tay áo của Côn Tử ra, trên cánh tay lộ ra hình xăm, xuất hiện một con mãnh hổ màu đỏ.

Mắt lão Vương hiện lên một luồng sát khí, lạnh lùng cười nói:

“Hồng Hổ Bang? Liễu Tứ Hải đẻ ra một đứa con gái giỏi a……..”

Lập tức ánh mắt của lão Vương lại trở lên đục ngầu, thân hình lại hình phục như tướng đi trước đó, giống như một lão già đang cầm lồng chim đi công viên dạo, chắp tay tập tễnh rời khỏi. Cái bóng già nua dần dần đi xa..................

Lão Vương vừa rời khỏi chốc lát, ba ngươi Diệp Hoan ăn cơm trở về rồi.

Cười cười nói nói đến chân cầu thang, Diệp Hoan bèn thấy ba tên xã hội đen thất bại đến rất là thảm hại, mặt bọn chúng vẫn hướng về mặt đất, nằm sấp rất sâu…….

Diệp Hoan mở to mắt.

“Trời! Đây là ý gì vậy?”

Hầu Tử cũng nhìn thấy, vò đầu nói:

“Hiện tại có loại hình nghệ thuật gọi là phốc phố. Ba vị này không phải là nghệ thuật gia chứ?”

Diệp Hoan giận quát:

“Cái thế giới này con mẹ nó thật là ngứa ***. Đến đâu cũng là nghệ thuật. Bây giờ loại người ăn no không có chuyện gì làm thật là nhiều. Mẹ nó đều là do thất nghiệp mà ra hết……”

Hầu Tử bước lên một bước, đang tính đánh thức bọn chúng, Diệp Hoan trong đầu lóe lên một tia sáng, lập tức can ngăn nói:

“Khoan! Đừng đụng vào bọn chúng! Có chuyện chẳng lành rồi…..”

Hầu Tử và Nam Kiều Mộc hiếu kì nhìn hắn.

Diệp Hoan nhìn ba tên đang nằm dũi thẳng cẳng dưới đất, sờ cằm nói:

“Ba tên này chắc không phải là … giả điên chứ?”

Hầu Tử sững người, tiếp đó giận tím mặt.

“Dis! Giả điên mà dám đụng đến chúng ta à? Không biết chúng ta là tổ tông của giả điên sao? Trời đất đảo lộn rồi!”

Nam Kiều Mộc cúi xuống, lật mí mắt một trong mấy người đó lên xem tròng mắt, sau đó đứng dậy nói:

“Bọn họ thật sự là ngất đi, không phải giả điên đâu.”

Lòng kính nể của Diệp Hoan thoáng chốc hiện lên, vỗ vỗ vai Hầu Tử dạy dỗ nói:

“Xem đi! Xem đi! Người ta chuyên nghiệp chưa? Cái gì gọi là làm một nghề yêu một nghề? Cái gì gọi là tố chất chuyên nghiệp? Sau này chúng ta giả điên cũng chuyên nghiệp một tí. Tao đánh mày một gậy xỉu nay, dùng cây trúc giống thật hơn nhiều………”

Hầu Tử kinh hãi nói:

“Đừng đùa! Đời người như trò chơi. Chúng ta chỉ diễn thôi. Anh đừng có làm thật đấy!”

Nam Kiều Mộc liếc hai người kia một cái. Thật là không thể chịu nổi bọn chúng. Hừ hừ… quay đầu một mình đi lên lầu.

Diệp Hoan và Hầu Tử bốn mắt nhìn nhau, ba tên xỉu trước cầu thang, chuyện này có chút kì quặc.

“Mặt S xem xong rồi. Lật ngược chúng lên, nhìn mặt B.”

Hầu Tử làm theo lời lật ngược Tôn Tử lên, nhìn một cách tỉ mỉ, bất giác kinh hãi nói:

“Anh Hoan! Đây không phải là người lần trước muốn bắt huynh đi gặp đại tiểu thư gì đó sao?”

Diệp Hoan nhìn một cái. Đích thị là hắn, trong khu người nghèo ở trong hẻm Lão Thành mà còn mang một kính râm lớn đầy phong độ, Diệp Hoan có ấn tượng rất sâu về hắn.

“Chẳng lẽ lần trước mời không thành, lần này đổi chiến lược? Tự đập mình ngất xỉu trước cầu thang của chúng ta, ý đồ dùng chính sách buồn bã u sầu để chúng ta cảm động?”

“Cái này mẹ nó quá hung ác đi á?”

Diệp Hoan thở dài nói:

“Bây giờ kiếm việc không dễ chút nào. Không hung ác với bản thân, thất nghiệp sẽ như thế nào? Lưu Bị mời Gia Cát Lượng xuống núi nếu như dùng kế này, e rằng không cần ba lần đến mời, chỉ một lần là đủ.”

Hầu Tử dường như bị cảm động, gật đầu phụ họa nói:

“Không sai, chiêu này đích thị là rất có thành ý, hay là… Anh đồng ý với người ta. Đi gặp đại tiểu thư kì lạ kia đi.”

“Thôi miễn! Khổ nhục kế vô dụng, mỹ nhân kế còn có thể.”

Hai người ngoài miệng nói không được điều gì. Thật ra hai người đều cảm thấy sự việc này không đơn giản. Tại sao đang tốt lành mà ba người lại cùng xỉu dưới cầu thang nhà mình?

Có chút quỷ quyệt…

Diệp Hoan cúi xuống, tỉ mỉ quan sát. Tiếp đó hắn phát hiện có một ống sắt to nằm bên cánh tay của ba người. Dưới sự suy nghĩ tỉ mỉ, Diệp Hoan lập tức đoán ra được, ba người này không phải đang xài khổ nhục kế gì đó. Lần này đến mời hắn dự tính là dùng biện pháp mạnh, chỉ là đi đến cửa cầu thang gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới xỉu đi.

Diệp Hoan cau mày, nhường như đánh hơi được sự phiền phức.

“Bọn này đến không với thiện ý...” - Diệp Hoan thì thào tự nói với mình.

“Anh Hoan! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Tuy rằng không biết sao kết oán với đại tiểu thư kia. Nhưng người ta đã không lễ phép như vậy, chúng ta cũng không cần phải khách khí với người ta………”

Thế là Diệp Hoan và Hầu Tử bắt đầu bận rộn.

Điện thoại, card ngân hàng, tiền, bao gồm nhẫn, đồng hồ những thứ giá trị trên người ba tên kia, đều bị Diệp Hoan và Hầu Tử bỏ vào nải. Đương chiếc kính râm phong độ to lớn kia cũng không ngoại lệ.

Hầu Tử vẻ mặt vui mừng đang định lên lầu, Diệp Hoan sờ cằm nhìn ba tên bất tỉnh nhân sự.

“Hầu Tử, ngươi cảm thất trang phục của ba tên này như thế nào?”

Hầu Tử nghe xong đã hiểu ý, gật đầu nói:

“Đúng vậy, rất có phong cách.”

Thế là hai người lại bắt đầu bận rộn…

Ba tên hôn mê bị lột đến chỉ còn cái quần trong. Ba thân hình trắng bóc đang run rẩy trước cơn gió lạnh, rất là bắt mắt.

Diệp Hoan vẫn chưa vừa lòng, mở to đôi mắt giống như phát hiện ra đại lục mới vậy:

“Ồ! Ba cái quần lót đều là hãng Ck đấy……”

Sắc mặt Hầu Tử có chút khó coi.

“Anh Hoan…… Bỏ qua đi?”

“Dù sao chúng cũng mất hết tri giác. Ai cũng không biết là chúng ta làm đâu, sợ gì chứ?”

……………..

………………

Trong chốc lát, xuất hiện ba thân thể không một tấm vải che than. Trắng nõn, nổi bật, hương diễm trong màn đêm……….

Diệp Hoan và Hầu Tử đưa mắt nhìn nhau, cau mày vẻ mặt đầy hiểm ác.

“Hầu Tử, đem chúng đi xa một chút. Đừng chặn ngay cửa cầu thang, khó coi quá đi, mẹ nó con ** giống như người Nhật Bản. Vậy mà cũng ra đây hành tẩu giang hồ……”

Hai người họp sức khiêng bọn chúng ra khu đới xanh bên ngoài Lão Lầu, lại để lưng chúng trên lan can, ba tên được sắp xếp ngay ngắn cùng hướng ra ngoài, trông rất là bắt mắt.

Diệp Hoan nhìn một hồi lâu, đột nhiên chỉ vào ba lỗ nhị nói với Hầu Tử:

“Hầu huynh, huynh xem cúc hoa này có tốt không?”

Hầu Tử thấy có chuyện lạ gật đầu:

“Mập mà không ngán. Non mà không đen. cúc tốt, cúc tốt!”

Lão Vương trồng cây, Diệp Hoan hóng mát, hai người thắng lợi trở về.

Ngày thứ hai, trong phần tin tức địa phương của ti vi, ký giả giọng kinh ngạc nhìn vào camera nói: “Rạng sáng tối hôm qua ký giả nhận được tin báo của người dân địa phương. Bên ngoài khu Lão Thành có ba tên trần truồng, hành động này làm bại hoại văn phong. Trước mắt ba người này đã bị cảnh sát bắt giữ………”

Trong Camera, ba người sắc mặt kinh hãi, vừa e thẹn vừa phẫn nộ che lại phần dưới, chỉ vào camera quát lớn:

“Đừng chụp! Đừng chụp! Chụp nữa chém hết cả nhà ngươi đấy!”

………………

Trong phòng khách, Diệp Hoan xem tin tức ti vi, vẻ mặt âu lo cho nước cho dân, lắc đầu thở dài nói:

“Bầu không khí xã hội bây giờ đầy u ám. Chuyện đáng xấu hổ gì đều có. Xã hội bây giờ, sớm đã không còn làn gió của những tiên hiền cổ xưa nữa rồi. Thật là đáng tiếc a………….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play