Diệp Hoan ngồi trong phòng chăm sóc đặc biệt, lông mày cụp xuống, vẻ mặt ngượng ngùng.
Lưu Tử Thành nửa nằm nửa ngồi trên giường, mặt mũi bầm dập, vẻ mặt bất thiện
Phàm là người uống rượu, có ai là chưa từng say. Thế nhưng say rượu cũng có nhiều cấp bậc. Thuở xưa, Trương Húc say rượu sáng tạo ra lối chữ cuồng thảo. Kiểu say đó khiến tài hoa nở rộ. Sau này, Võ Tòng uống rượu ngàn chén mới say, động vật được quốc gia bảo vệ bị hắn đánh đến không biết đường về. Kiểu say đó người ta gọi là anh hùng xuất thế, từ đó trở thành một câu chuyện say rượu nổi tiếng trong lịch sử. Chu Du giả say đùa giỡn Trương Kiền trong Quần Anh hội. Triệu Khuôn Dận dùng rượu để tước binh quyền, Tào Tháo - Lưu Bị nấu rượu luận anh hùng….
Mọi người nhận ra được điều gì không?
Nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn. Không cần biết giả say hay là say thật đều sẽ làm nên việc lớn. Về điểm này thì người hiện đại đúng là kém xa các vị tổ tông rồi. Lưu Tử Thành chính là một minh chứng rõ ràng.Người ta uống rượu say làm việc lớn, còn hắn uống rượu vào lại bị đánh thảm hại
Đương nhiên, thủ phạm gây ra việc này chính là Diệp Hoan
Xuất phát điểm là tốt, hai người tranh nhau trả tiền, thể hiện phong phạm đàn ông, nhiệt huyết bừng bừng, ai dè kết cục lại hỏng bét…
Lưu Tử Thành hiện giờ trong lòng rất khó chịu, đổi lại là người khác ở vào tình cảnh này đều không thể nào bình tĩnh được.
Diệp Hoan ngồi trước giường bệnh, vuốt mũi, ngượng ngập nhìn Lưu Tử Thành. Trên mặt gã vẫn còn in nguyên một dấu giày, hắn nhịn không được muốn phì cười nhưng lại sợ Lưu Tử Thành nổi điên nên đành nén nhịn, giữ bộ mặt nghiêm túc. Bầu không khí trong phòng bệnh rất lúng túng
Diệp Hoan mở miệng bắt đầu trước: “Anh Lưu…Không biết phải nói thế nào…ài, thật sự xin lỗi…”
Gương mặt Lưu Tử Thành co rúm lại, không biết có phải động đến miệng vết thương hay không mà thấy gã hít sâu một tiếng, ánh mắt u ám trừng Diệp Hoan
Diệp Hoan vội vàng nhận sai: “Là lỗi của tôi! Chuyện này đều là lỗi của tôi. Đám vệ sĩ của tôi không hiểu chuyện, bọn hắn không biết chúng ta đang tranh nhau trả tiền…”
Nhắc tới chuyện trả tiền, Lưu Tử Thành lại càng tức giận: "Thằng nhóc ngươi ra tay cũng thật ngoan độc, chẳng qua là trả tiền một bữa cơm thôi cũng chọc giận ngươi hả? Đám vệ sĩ của ngươi lại đánh ta thành thế này…”
Diệp Hoan cười cầu hòa: "Đắc tội, đắc tội, anh Lưu, khi đó chúng ta đều say, khó tránh khỏi có hơi nóng nảy. Anh đừng để trong lòng, như vậy đi, chờ anh xuất viện chúng ta lại đi uống một trận nữa, lần này tôi tuyệt không tranh với anh, nhất định để anh mời tôi, ai tranh là thằng khốn!"
Lưu Tử Thành sắc mặt dịu đi một chút, ngẩn người một lúc lại giận tím mặt: "Đánh rắm! Lão tử bị ngươi đánh phải nhập viện, đi ra còn phải mời ngươi ăn cơm, quá tiện nghi cho ngươi rồi! Dựa vào cái gì!"
Advertisement
Diệp Hoan tưởng tượng cũng thấy thế, người ta bị mình đánh thê thảm, đúng là không lý nào lại để cho gã mời cơm. Tiện nghi đã chiếm được rồi, chiếm xong còn khoe mẽ thì không thể ngửi nổi
"Tôi mời, tôi mời, anh Lưu khi nào ra viện cứ việc nói địa điểm, chỉ cần ở Bắc Kinh có thì dù là muốn ăn gan long gan phượng tôi cũng nhất định thết đãi anh..."
Nói xong Diệp Hoan vỗ ngực bùm bụp, cực kỳ mạnh miệng nói mộ t câu: “ Anh em chúng ta mà còn so đo tiền bạc gì chứ!”
Lưu Tử Thành vẫn oán hận trừng mắt với Diệp Hoan. Gã im lặng một lúc rồi lại tức tối đập xuống giường mấy cái, bi phẫn nói: “Lần này chịu thiệt thòi, mà mẹ nó báo thù cũng không cách nào báo được, lão tử oan uổng quá!”
Diệp Hoan đồng cảm vỗ vai an ủi: "... Hóa bi phẫn thành thức ăn đi, trở về tôi mua cho anh mấy thang thuốc bồi bổ xương cốt, đảm bảo bị đánh bao nhiêu cũng không hề hấn gì”
Lưu Tử Thành: "..."
...
Việc này dù sao Diệp Hoan cũng đuối lý, hắn rất thức thời với quả táo trên tủ đầu giường, sốt sắng gọt táo cho Lưu Tử Thành
"Anh Lưu, tối hôm qua chúng ta chỉ lo uống rượu đánh nhau, chính sự còn chưa nói, ‘Vô sự không lên Tử Cấm Thành’anh đường đường là đệ nhất công tử Giang Nam, sao không làm mưa làm gió tại Giang Nam, chạy đến Bắc Kinh làm gì vậy?”
Lưu Tử Thành hừ một tiếng, nói: "Đừng có gán ghép lão tử với cái danh hiệu buồn nôn đó. Tôi không giống như Dương Tố. Y thích nghe người khác gọi như vậy còn tôi hễ nghe xong là thấy buồn nôn”
Advertisement
Diệp Hoan giơ ngón tay cái lên khoa trương nói: "Lưu công tử đúng là người có đạo đức, phong cách sống lại cao thượng. Nếu như chịu cai thuốc kiêng rượu thì tuyệt đối sống lâu hơn Dương Tố”
Lưu Tử Thành rất không khách khí móc trong túi quần Diệp Hoan ra một điếu thuốc lá Cát Trắng, cũng mặc kệ trong phòng bệnh có được hút thuốc hay không, châm lửa, rít một hơi thật sâu
Khói thuốc lượn lờ trong không trung, sắc mặt Lưu Tử Thành suy tư
"Không nói chuyện của tôi nữa, cậu thì sao? Cậu trở về Thẩm gia rồi à?”
"Trở về rồi."
"Mấy vị trưởng bối Thẩm gia kia có tỏ thái độ gì với cậu không?
"Không tỏ thái độ gì, tôi căn bản là chưa có gặp bọn họ”
Lưu Tử Thành lắc đầu, nở nụ cười: "Không gặp mặt cũng là một cách tỏ thái độ của bọn họ, người anh em, vụ nhận tổ quy tông của cậu chỉ e không được trót lọt rồi”
Diệp Hoan cũng không thất vọng: "Tôi cũng đếch cần. Trên đời này nếu muốn sống tốt thì muốn ăn là ăn, muốn chơi là chơi. Mấy vị trưởng bối bắn đại bác cũng không tới kia có muốn nhận tôi hay không thì tùy. Tôi đây không phải sống chỉ để nhận tổ quy tông”
Lưu Tử Thành thở dài: "Người anh em, cậu đúng là phóng khoáng, bội phục!"
Diệp Hoan thâm trầm cười nói: "Năm đó tôi một thân một mình, không có ai là người nhà cũng chẳng có đồng nào gửi ngân hàng. Cuộc sống dù có gian nan tôi vẫn thẳng lưng mà sống. Hiện tại tôi có cơm ăn, có áo mặc đã là hạnh phúc lắm rồi. Mấy vị thân thích quyền quý từ trên trời rơi xuống đó, tôi thật sự không có hứng thú với họ. Chẳng qua nể mặt ông già nên không thể không đến Thẩm gia điểm danh một tiếng”
Lưu Tử Thành lắc đầu nói: "Người anh em, suy nghĩ của cậu hơi cực đoan đó."
Diệp Hoan cười tự giễu: "Nếu tôi không cực đoan, làm gì đến nỗi nghèo mạt rệp suốt hai mươi năm? Nó ăn vào máu rồi, đừng hy vọng tôi giác ngộ được cái gì cả. Tôi vốn dĩ là con lừa bướng bỉnh, dù có bày ra bộ dạng xun xoe như thế nào cũng không thành được Thiên Lý mã:
Lưu Tử Thành ngây cả người, rồi bật cười thật lớn. Cười đã đời xong, gã chăm chú nhìn Diệp Hoan: “Người anh em, xem ra cậu phải ở lại Bắc Kinh này không ít thời gian đâu, dù sao cũng nhàn rỗi, có dự định gì chưa?”
Diệp Hoan ngây ngốc một chút, nói: "Chưa có dự định gì hết."
"Cậu có muốn làm chút gì đó để gây dựng sự nghiệp lớn không?”
Diệp Hoan bĩu môi một cái: "Thôi đi, anh còn đòi nói với tôi cái gì mà sự nghiệp lớn, anh cũng chỉ là ông chủ quán cơm mà thôi…”
"Được rồi, nói cách khác, cậu có muốn làm chút gì đó cho qua thời gian nhàm chán này không? Cậu suốt ngày ngây ngốc trong Thẩm gia nặng nề đó chỉ sợ cũng không thấy thoải mái gì?”
Gã vừa đổi cách nói chuyện, Diệp Hoan quả nhiên đã có hứng thú.
“Nói cụ thể hơn đi, kế hoạch thế nào?”
Lưu Tử Thành cười hắc hắc, nói: "Chuyện này còn cần cậu đứng ra xử lý mới được. Cậu là người Thẩm gia, ở Bắc Kinh này có ai dám không nể mặt cậu. Nếu cậu làm tốt việc này, sau này cậu không cần nhúng tay làm gì cả, đảm bảo mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió”
"Đến cùng là làm chuyện gì?”
Lưu Tử Thành nghiêm túc nhìn hắn, gằn từng chữ: "Câu lạc bộ tư nhân cao cấp!"
Diệp Hoan lập tức đã minh bạch: "Là nơi một đám quan chức, đại gia tụ tập nói mấy chuyện vớ vẩn phải không?
“Cậu không nên lý giải như vậy, dù chúng tôi chuyện phiếm, tán gẫu cũng đều có mục đích của nó”
"Cái này thật vô nghĩa!... Tôi nói anh Lưu này, chuyện này anh tìm lộn người thì phải? Tôi vừa mới chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh, ngay cả người Thẩm gia còn không nhận ra tôi, tôi làm sao có mặt mũi ở nơi ngọa hổ tàng long này mà đòi mở câu lạc bộ hạng sang”
Lưu Tử Thành cười lắc đầu nói: "Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ cục diện nơi đây, hoặc là nói, cậu vẫn còn quá coi thường cái danh Thẩm gia này”
"Có ý gì?"
"Vì sao người ta lại gọi Thẩm gia là đệ nhất phú hào Trung Quốc? Hai chữ phú hào này cũng không phải tùy tiện đặt ra mà trải qua mấy trăm năm lịch sử cùng bao thế hệ trước dốc lòng phát triển sự nghiệp. Huống chi, cái biển hiệu Thẩm gia đệ nhất phú hào vừa xuất hiện sẽ rung động tất thảy những kẻ máu mặt. Một phần ba đất đai ở Bắc Kinh này thuộc về Thẩm gia, những kẻ dám không nể mặt Thẩm gia thật sự rất ít. Cậu là con trai của gia chủ đương nhiệm Thẩm gia, có thể nói đường đường là thái tử Thẩm gia. Không cần biết các trưởng bối khác có thừa nhận hay không thì đây cũng là một sự thật không thể phủ nhận.
Hơn nữa, cha cậu đã sớm trải sẵn đường cho cậu rồi. Tôi có vài người bạn ở Bắc Kinh, bọn hắn đều nói với tôi rằng Thẩm gia xuất hiện một thái tử gia xuất thân bình dân. Toàn bộ giới nha nội đã lan truyền tin tức này. Cậu ngẫm lại xem, ngay cả một nha nội ở nơi khác như tôi còn biết đến tin này, người khác làm sao có thể không biết? Cậu đừng tự coi nhẹ mình, nói thực ra, tên của cậu hiện giờ đã sớm lưu truyền khắp trong giới, chỉ là chính cậu không biết mà thôi…”
Diệp Hoan vuốt mũi, cau mày nói: "Tôi tự nhiên có cảm giác như bị vô số người nhớ thương ấy, tựa như tôi đi xe buýt, khi vừa lên xe liền phát hiện tất cả hành khách trên xe đều là ăn trộm, người nào cũng nhìn chằm chằm vào ví tiền của tôi…”
Lưu Tử Thành bật cười nói: "Không có khoa trương như vậy, ở trong giới này không có gì là bí mật, hễ gió thổi cỏ lay thì người biết chuyện đầu tiên không phải là những ông bố lắm tiền lắm quyền mà lại là những thằng con ông cháu cha. Bởi vì bọn họ còn trẻ tuổi, thanh niên trẻ tuổi thường thích tụ tập một chỗ bày trò bát quái, buôn chuyện này kia nên dễ dàng biết được những thông tin bí mật. Hơn nữa, bọn họ cũng không có ác ý gì với cậu, chỉ là rất hiếu kỳ thôi, đương nhiên trong đó cũng có không ít người lên sẵn kế hoạch nịnh bợ cậu, cũng có người tràn đầy địch ý với cậu.
"Đợi một chút, nịnh bợ thì tôi có thể hiểu được, nhưng sao lại có địch ý với tôi? Tôi còn chưa gặp bọn hắn, càng không có xung đột gì cả?”
Lưu Tử Thành nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nói thế này cho cậu dễ hiểu, cậu biết loài chó chứ?”
"Nói nhảm, điệu bộ của lão tử là theo trường phái cẩu học đây này”
"... Loài chó mỗi khi đi tiểu đều không cố định nơi nào, cũng không phải đứng tại chỗ tiểu ra liền một bãi mà phun vào khóm hoa này vài giọt, lại đến gốc đại thu kia rưới thêm vài giọt khác, cậu biết tại sao không?”
"Chiếm địa bàn”
"Đúng, chiếm địa bàn." Lưu Tử Thành gật gật đầu, nói tiếp:
"Chúng dùng loại phương thức này nói cho con chó khác biết nơi này đã có nước tiểu của nó. Vì vậy địa bàn này đương nhiên là của nó. Con chó khác nếu như muốn tiểu ở chỗ này đương nhiên sẽ xảy ra xung đột đổ máu để tranh giành lãnh địa. Đạo lý này cũng áp dụng trong giới nha nội. Kẻ nào đó vốn có máu mặt trong Bắc Kinh này, những kẻ khác phải vây quanh nịnh bợ hắn, hắn đang thưởng thức cái cảm giác cao cao tại thượng này thì đột nhiên có con chó khác xông tới, bắn vài giọt nước tiểu trong địa bàn của hắn. Hơn nữa, con chó này còn là giống chó Ngao Tây Tạng cực kỳ hung dữ. Chủ nhân của địa bàn đó tất nhiên là không vui bởi vì con chó Ngao kia giọng khách át giọng chủ, đoạt đi danh tiếng của hắn. Sau này những kẻ kia đều xun xoe nịnh bợ con chó Ngao, còn ai nhớ đến hắn nữa. Cho nên mới nói, cho dù cậu không xung đột lợi ích với người khác nhưng người ta vẫn sẽ nảy sinh địch ý với cậu”
Diệp Hoan mặt âm trầm nói: "Đạo lý anh nói rất rõ ràng nhưng tôi phi thường không thích mấy kẻ thích ví von như anh."
Lưu Tử Thành ha ha cười nói: "Vốn tôi có thể ví von nhã nhặn hơn, bất quá mấy thằng chó hoang bảo tiêu của cậu hôm qua đánh tôi thê thảm như vậy, lão tử không dìm hàng cậu vài câu thật sự trong lòng không thoải mái, được rồi, không để ý mấy trò ví von nữa, cậu hiểu được là tốt rồi”
"Được rồi, tôi đại nhân đại lượng, không so đo với anh, trở lại chủ đề chính, anh tại sao lại muốn mở câu lạc bộ tư nhân? Có ý nghĩa gì sao? Tôi không tin anh chỉ vì mục đích kiếm tiền, vũng nước Bắc Kinh này sâu như vậy, một kẻ ngoại lai như anh ở nơi này còn không bằng cái rắm, anh đến cùng là muốn làm gì?”
Lưu Tử Thành nhìn Diệp Hoan, nghiêm mặt nói: "Diệp Hoan, nếu như tôi nói với cậu rằng muốn chúng ta khai sáng sự nghiệp vĩ đại, chứng minh giá trị bản thân..vân vân.. mấy lời nói nhảm này cậu nghe xong nhất định sẽ trở mặt. Tôi đổi lại cách nói khác, chúng ta không thể chuyện gì cũng dựa vào gia đình, chúng ta phải có thế lực của mình, năng lực tự thân thuộc về riêng chúng ta. Khi gặp chuyện, chúng ta không cần thông qua trưởng bối trong nhà giúp đỡ cũng có thể điều động lực lượng để giải quyết vấn đề. Quyền lực hay tiền tài của cha mẹ chỉ bảo vệ được chúng ta một hai ngày, không bảo vệ được mãi mãi, chỉ có nắm quyền lực trong tay mới có thể được che chở cả đời. Tôi nói như vậy cậu có hiểu không?”
“Cũng hiểu được đại khái, bất quá việc này có liên quan gì đến câu lạc bộ kia?”
“Cậu ngẫm lại xem, nếu như cậu mở ra câu lạc bộ này dưới danh nghĩa Thẩm gia, đám con cháu kia có thường xuyên ghé đến ủng hộ không? Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để tạo dựng thế lực”
Lưu Tử Thành cười bí hiểm: “Vì sao giới thượng lưu thích mở tiệc rượu rồi lại trăm phương ngàn kế mời mấy nhân vật nổi tiếng, quyền quý đến? Vì sao mỗi người cầm một ly Champagne cả buổi tối uống không hết một ly, chỉ cầm ly rượu đi tới đi lui, nói giỡn với người này vài câu, chạm ly với người kia một cái. Đừng tưởng rằng hành vi này rất nhàm chán, thực tế, có rất nhiều mối quan hệ trong giới thượng lưu được hình thành từ một cái cụng ly đó. Đây chính là lý do vì sao giới thượng lưu thích các buổi tiệc rượu xã giao, bởi vì ở đó có rất nhiều tiềm năng để khai thác.
Những gương mặt quen thuộc hay lạ lẫm, những người muốn cung ứng hay tìm kiếm nhân lực, quyền lực, tiền bạc đều đã đạt thành giao dịch ở đây. Nó không giống với cuộc họp tổ dân phố, mặc dù bọn họ tán gẫu nhưng không có những câu nói nhảm hay đề tài thừa thãi, tất cả đều có mục đích, mà câu lạc bộ của chúng ta chính là một chỗ thích hợp để bọn họ thương lượng việc phân chia tài nguyên và thế lực…”
Nụ cười của Lưu Tử Thành dần mở rộng: “Cậu thử nghĩ xem, cậu là chủ nhân của chỗ đó, thân là chủ nhân, những giao dịch ngoài sáng trong tối đó thoát được ánh mắt cùng lỗ tai của cậu sao? Biết được càng nhiều chuyện, cậu sẽ càng được thong dong trong giới này, sẽ càng có nhiều thế lực và của cải cho cậu sử dụng. Không dám nói đây là sự nghiệp vĩ đại gì nhưng ít nhất nó sẽ trở thành một tấm lưới lớn bảo vệ tôi và cậu. Nếu như cậu thành công, cho dù những trưởng bối Thẩm gia không thừa nhận cậu đi nữa thì bọn họ cũng tuyệt đối không dám khinh thường cậu”
Diệp Hoan trầm mặc không nói.
Lưu Tử Thành nói nhiều như vậy đơn giản là vì muốn thuyết phục hắn ra mặt xây dựng cái này cái gọi là câu lạc bộ cao cấp này
Nhưng mà... hắn vẫn muốn biết Lưu Tử Thành đến cùng là có mục đích gì?
Diệp Hoan có ấn tượng khá tốt với Lưu Tử Thành, hai người phối hợp rất ăn ý trong vụ Dương Tố, hơn nữa tính tình cũng hợp nhau, đều không câu nệ tiểu tiết lẫn bộ dạng cà lơ phất phơ, khác biệt chính là Diệp Hoan là dân lưu manh còn Lưu Tử Thành là binh sĩ chuyên gây rối
Trong cuộc đời tìm được một người bạn trò chuyện hợp ý đã không dễ dàng, đặc biệt là trong giới thượng lưu lọc lừa dối trá này, có thể tìm được một bằng hữu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” lại càng không dễ.
Bằng hữu là bằng hữu nhưng vụ làm ăn này quá phức tạp, vũng nước Bắc Kinh sâu như vậy, không phải một tên con cháu như hắn có thể nói khuấy là khuấy. Một khi mở ra câu lạc bộ kia sẽ đụng chạm đến lợi ích của những người khác, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng vốn có ở nơi này. Nói ngắn lại, một con chó Ngao Tây Tạng dù dũng mãnh đến đâu, nếu không muốn bị một đàn chó hợp lại vây công thì trước tiên vẫn phải giả bộ cụp đuôi thuận theo một chút, không thể ngay lập tức nhe nanh trợn mắt, vừa lỗ mãng lại không lễ phép
"Tại sao là tôi?" Diệp Hoan vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào Lưu Tử Thành.
Lưu Tử Thành không tránh né ánh mắt Diệp Hoan, nghiêm mặt nói: "Ở Bắc Kinh này, trong những người tôi quen biết thì người có tiếng nói nhất là cậu. Cậu tuyệt đối có thực lực mở ra câu lạc bộ này”
"Vì sao đột nhiên muốn mở cái này? Anh định dẹp tiệm cơm kia à?"
"Bởi vì tôi cũng muốn có sự nghiệp của mình..." Thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Hoan, Lưu Tử Thành ngượng ngùng sửa lời: “…Được rồi, tôi nói thật, tôi bị cha tôi đuổi rồi”
"Vì cái gì?" Diệp Hoan lấy làm kỳ lạ.
"Nhà hàng Kim Ngọc Đường tôi mở ở Ninh Hải không biết vì sao lại bị cha tôi biết được. Ông ấy nghe nói chính quyền thành phố Ninh Hải luôn dùng chỗ đó làm nơi mở tiệc chiêu đãi nên nổi giận lôi đình, lập tức cưỡng chế tôi phải đóng cửa nhà hàng rồi rao bán. Cấm tiệt tôi sau này không được kinh doanh buôn bán gì ở tỉnh Giang Nam hết….” Lưu Tử Thành buồn bã không thôi.
“Lão già nhà cậu thật sự là thanh liêm quá đi!” Diệp Hoan cười khúc khích, trong lòng bắt đầu nghiêm túc kính nể Lưu Diệc Liên.
Hắn nói tiếp: “Đồ chó hoang nhà anh lại còn mắng tôi là chó Ngao Tây Tạng, con mẹ nó, anh bây giờ chẳng phải là chó nhà tang hay sao? Hai anh em ta chẳng ai chê cười được ai cả”
Lưu Tử Thành thở dài: “Tôi cũng bực mình lắm rồi, không ở Giang Nam thì sao, anh đây chẳng thèm dựa vào danh tiếng của lão già vẫn có thể lăn lộn quật khởi, khi nào tạo dựng được sự nghiệp sẽ vác mặt về cho lão ấy mở mắt”
Diệp Hoan cười nói: "Được rồi, lăn lộn thì lăn lộn, dù sao tôi là chó ngao Tây Tạng, anh là chó nhà có tang, hai người chúng ta cùng lăn lộn theo cách của chó. Sau này cẩu vận phát đạt, ai gặp cũng phải nể mặt, tự mình nắm giữ sức mạnh…Đúng rồi, con chó kêu thế nào nhỉ?”
Lưu Tử Thành thốt ra: "Gâu gâu."
"Chó nhỏ thì sao?"
"Ô ô."
"Chó ngao Tây Tạng?"
Lưu Tử Thành đăm chiêu, suy nghĩ hồi lâu rồi chém đinh chặt sắt nói: "Gâu gâu... Ba trát hắc!"
"Thật tài tình!" Diệp Hoan tán thán nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT