"Rút củi khô dưới đáy nồi ra, nồi nước không còn sôi nữa. Câu 'rút củi đáy nồi' ý tứ là như vậy hả?"

Chu Mị gật đầu: "Không sai! 'Củi khô' ở đây chúng ta có thể hiểu là ưu thế của địch nhân. Ví dụ như cuối thời Đông Hán trong trận Quan Độ, Viên Thiệu quân lính nhiều lương thực dồi dào, đó là ưu thế của Viên Thiệu. Ngược lại, Tào Tháo binh ít lương thực thiếu thốn, nếu như cùng Viên Thiệu liều mạng phân cao thấp phần thắng là quá nhỏ. Vì thế Tào Tháo đã đem quân tập kích bất ngờ kho lương trọng yếu của Viên Thiệu ở Ô Sào, bằng một mồi lửa đã thiêu rụi kho lúa của Viên Thiệu. Đại quân của Viên Thiệu hay tin vô cùng hoảng sợ, quân tâm bất an, lúc này Tào Tháo đem quân quyết chiến với Viên Thiệu, đại quân của Viên Thiệu đã không hề còn ý chí chiến đấu, tự động sụp đổ. Kết cục Tào Tháo lấy ít địch nhiều, giành được thắng lợi."

Diệp Hoan mơ hồ suy nghĩ, dưới giải thích của Chu Mị hắn càng thêm rõ ràng hơn.

"Ưu thế của Dương Tố là cái gì?"

Chu Mị nói: "Dương Tố có điểm mạnh là tiền tài và quyền lực, nhưng hai điểm này cũng không hẳn tính là ưu thế của hắn, bởi vì anh cũng không hề kém hơn hắn, chỉ là anh chưa có một danh phận chính thức mà thôi. Chính quyền địa phương đã đem mảnh đất đó nhượng lại cho Dương Tố, nên hắn có ưu thế là quyền hợp pháp xử trí mảnh đất đó."

Diệp Hoan trầm tư nói: "Cô nói xem nếu như xây dựng kiến thiết sân Golf, thì tổng cộng cần đầu tư vào bao nhiêu tiền?"

Chu Mị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu chiếu theo tiêu chuẩn quốc tế của sân Golf 18 lỗ sợ rằng... ít nhất... phải hơn năm sáu trăm triệu."

"Dương Tố hắn có nhiều tiền như vậy sao?"

"Không có, theo điều tra của chúng ta, bản thân Dương Tố có lẽ có khoảng trên dưới một trăm triệu, còn lại do mấy phú thương Hoài Tây chung tay góp vốn. Năm sáu trăm triệu là khoản đầu tư quá lớn, Dương Tố không có khả năng một mình hoàn thành hạng mục này, dù sao cha y cũng là Bí thư tỉnh ủy, vốn riêng quá nhiều sẽ làm đối thủ chú ý. Y không muốn việc này gây ra tai tiếng, bớt làm cho cha y gặp phiền toái hơn nữa y cũng không cần bỏ ra nhiều tiền như vậy."

Mắt Diệp Hoan càng lúc càng sáng, hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi nói: "Chu Mị, cô giúp tôi hẹn với mấy vị phú thương Hoài Tây kia, tôi muốn gặp mặt bọn họ, nếu thích hợp có thể đem thân phận của tôi tiết lộ cho bọn họ, tôi nghĩ bọn họ không thể không nể mặt. Nhớ kỹ, việc này tuyệt không để cho Dương Tố biết."

"Anh muốn làm gì?"

"Rút củi lửa của Dương Tố, làm cho hắn không đun được nồi nước này."

Diệp Hoan há miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn.

...........

Tỉnh Giang Nam, thành phố Giang Châu.

Đại viên của cục trưởng cục Công an tỉnh.

Advertisement

Miệng Cao Thắng Nam hơi hơi vểnh lên, thỉnh thoảng nghiêng mắt liếc vẻ mặt uy nghiêm của cha cô Cao Kiến Quốc.

Cao Kiến Quốc năm nay 50 tuổi, xuất thân từ quân nhân sau khi xuất ngũ được phân công vào cục Công an. Hai mươi năm nay, bằng khả năng của lính trinh sát, trực giác nhạy bén và tư duy tinh tế nên ông đã phá được không ít vụ án lớn trong tỉnh, nhiều lần được khen thưởng, quan trường cũng có chút suôn sẻ. Nhờ vào hào quang nhiều lần lập công dần dần ông đã leo lên vị trí cục trưởng cục Công an tỉnh.

Tính tình Cao Thắng Nam không sợ trời không sợ đất, cô chỉ kính sợ duy nhất người cha này, bởi vì cả đời Cao Kiến Quốc không thể nào sửa đổi được bản tính quân nhân, thế nên ông cũng đồng thời tạo nên một Cao Thắng Nam dũng mãnh nhanh nhẹn giống như tính cách của mình.

Đêm nay, Cao Thắng Nam vốn đang trực ban ở cục Công an thành phố Ninh Hải thì bị cha mình điện tới gọi về Giang Châu.

Cao gia vô cùng bình thường, Cao Kiến Quốc rèn luyện ở bộ đội nhiều năm, làm quan rất mực thanh liêm, tác phong cuộc sống vô cùng đứng đắn nghiêm cẩn làm cho không người nào có thể bắt bẻ, có hai người con cũng không hề thua kém cha, con trai làm kinh doanh, con gái làm cảnh sát, người trong nhà luôn giữ được tình cảm hòa thuận, là một gia đình khiến người khác phải hâm mộ.

"Cha, trong cục còn nhiều việc, cha vội vã gọi con về làm gì vậy?" Cao Thắng Nam bất mãn thầm thì.

Cao Kiến Quốc mắt hổ sinh uy, trừng liếc một cái, rồi mới mở miệng giọng nói như chuông đồng: "Nhóc con không biết học hỏi, từ nhỏ đến lớn đã như đàn ông, cha cô gọi cô về cô còn không vui sao?"

Cao Thắng Nam bất đắc dĩ cười: "Rất vui, đương nhiên là con rất vui, cha, ách.., con còn chưa xin phép nghỉ."

Cao Kiến Quốc xì một tiếng khinh miệt, nói:"Xin nghỉ cái chim!(DG: bên trên vừa hết lời khen xong sụp đổ cả hình tượng) Nhóc con, trong cục thiếu cô chẳng lẽ cả thành phố Ninh Hải thiên hạ đại loạn sao, lúc đầu đáng ra không nên cho cô học trường cảnh sát, là phụ nữ phải nên giống mẹ cô thành thật ở nhà nấu cơm giặt giũ sinh em bé, đây mới là chuyện đáng làm của phụ nữ, phá án bắt phạm nhân là việc của đàn ông, cô dính vào làm cái gì!"

Cao Thắng Nam không phục hơi hơi bĩu môi nhưng cũng không dám phản bác, hình tượng Cao Kiến Quốc thiết huyết cường ngạnh đã được xây dựng và ảnh hưởng quá sâu trong lòng cô, dù bị chửi hay giáo huấn thì nhiều lắm cô cũng chỉ dám lẩm bẩm trong đầu một câu "Quân phiệt, phong kiến thối."

"Cha, cha gọi con về rốt cuộc có việc gì? Từ Ninh Hải đến Giang Châu, lái xe cũng mất bốn tiếng rồi, con rất mệt."

Advertisement

Cao Kiến Quốc hừ, nói: "Cô vận khí tốt, có người chịu lấy rồi, mẹ cô cũng không cần lo cô đến già cũng không gả được ra ngoài nữa..."

Cao Thắng Nam kinh ngạc mở to mắt: "Ý cha là sao?"

"Nhớ lúc cô còn bé chúng ta thường xuyên đến nhà bác Lưu không?"

"Nhớ rõ."

"Bác Lưu và ta là chiến hữu cũ, bây giờ ông ấy đang là phó tư lệnh quân khu tỉnh Giang Nam, con của hắn gần đây mới từ nước ngoài du học trở về, quay về nước với tấm bằng tiến sỹ, từ nhỏ đã thích cô, vẫn nhớ mãi không quên. Ta và bác Lưu cũng vui vẻ kết thân gia, ách..., nếu như ngươi không phản đối..."

Cao Thắng Nam có chút quyết liệt cắt đứt lời của Cao Kiến Quốc: "Cha, con phản đối!"

Cao Kiến Quốc liếc mắt Cao Thắng Nam một cái, vẻ mặt không thay đổi, ông đã dự liệu trước phản ứng của cô, hai năm nay vợ ông lảm nhảm rất nhiều lần, nào là con gái luôn giữ vững lập trường, nói cái gì mà chính mình nhất định phải tìm người tâm đầu ý hợp, tìm không được thì cả đời không lấy chồng....

Hừ hừ, Cao Kiến Quốc nói tiếp: "Được, ngươi không thích thư sinh du học nhiều chữ nghĩa cũng được, vậy con trai của Triệu chính ủy quân khu tỉnh hiện là phó đội trưởng đại đội đặc chủng, năm nay 27 tuổi, mạnh mẽ vũ dũng, tố chất quân sự vững vàng, trong luận võ toàn quân nhiều lần đoạt được thành tích vẻ vang, nếu như tại thời cổ đại còn được xưng tụng là ''Dũng quan tam quân..."

*Dũng quan tam quân: đại ý là dũng mãnh nhất trong quân đội.

Cao Thắng Nam lại một lần nữa cắt đứt lời cha, nói: "Cha, con không đồng ý!"

"Cô... con của Trương thúc thúc hiện giờ là đặc phái viên quân sự trong đại sứ quán Việt Nam, thân thủ tráng kiện bất phàm, thông thạo nhiều ngôn ngữ trong đó có tiếng Việt, từng mấy lần hóa giải xung đột với Việt Nam bằng con đường ngoại giao, giúp đất nước không thiệt thòi trên trường quốc tế..."

"Cha, con không đáp ứng!"

Bầu không khí đã bị phá hỏng, Cao Kiến Quốc rốt cuộc cũng nổi đóa.

Phanh!

Cao Kiến Quốc đập mạnh tay xuống bàn, hét lớn: "Văn không thích, võ không thích, văn võ song toàn cũng không thích, cô muốn cái dạng ra làm sao?"

Cao Thắng Nam bướng bỉnh ngạnh cổ gượng gạo nói: "Việc của con thì con sẽ tự mình làm chủ, mọi người đừng có can thiệp!"

"Cô cả ngày ở bên ngoài chạy lung tung, tuổi trẻ để ngươi làm chủ, rồi đến lúc già bảy tám mươi tuổi không gả được. Cô là con gái của tôi, tôi không quản thì ai quản?"

"Cha, hiện tại là thời đại nào rồi, cha vẫn cho rằng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như xã hội phong kiến xưa sao?"

Cao Kiến Quốc thở hổn hển, tức giận đến mức nở một nụ cười: "Tốt, tốt! Tôi không phong kiến, tôi cho cô dân chủ, cô nói xem cố thích loại nam nhân như thế nào, lão tử đi tìm cho cô, lão tử cầm súng dí đầu vác hắn đến trước mặt cô, được hay không?"

"Cha, cha vẫn không hiểu, nếu con muốn đàn ông thì con sẽ tự mình tìm, không cần cha hỗ trợ!"

Cao Kiến Quốc nghe vậy càng trở lên giận dữ: "Cô cho rằng tôi không biết tâm tư quỷ quái của cô ư? Từ nhỏ đến lớn chỉ thích các anh hùng, tầm mắt đều cao hơn người khác, bây giờ là thời đại hòa bình lấy đâu ra anh hùng cho cô?"

Cao Thắng Nam trầm mặc, ánh mắt kiên nghị.

"Cha à, thời đại hòa bình cũng có anh hùng, chỉ cần con thích, hắn chính là anh hùng của con!"

Cao Kiến Quốc bị lời nói của con gái làm cho ngây ngốc một hồi... sao nghe có vẻ là lạ vậy?

"Thắng Nam, con đã có đối tượng rồi sao?" Cao Kiến Quốc chậm rãi hỏi.

Cao Thắng Nam cười khổ, lắc đầu, giờ phút này nàng xúc động chỉ muốn nhào vào ngực cha mình mà khóc, khóc cho hết đau khổ và ủy khuất trong lòng.

Làm cảnh sát nửa đời người, Cao Kiến Quốc nhìn thấy bộ dạng con gái sầu khổ, tinh thần sa sút trong đầu cũng thầm đoán được.

"Có đối tượng thì dắt về để cho cha mẹ nhìn một cái, nếu như không có, vừa rồi ta đưa ra ba người, con chọn ra một người rồi thử tìm hiểu, cho con một tháng, một tháng sau mà không có đáp án, cha sẽ đến chào hỏi lão Trương và lão Triệu ở cục thành phố, đình chỉ công tác của con."

Cao Thắng Nam rất nhanh phục hồi lại tinh thần, cả giận: "Cha,cha không phải là đang lạm dụng quyền hạn làm việc tư sao?"

Cao Kiến Quốc uy nghiêm trừng hai mắt: "Tôi lạm dụng quyền hạn làm việc riêng đó, rồi sao? Tôi không cho con gái mình làm cảnh sát thì như thế nào? Trị an Ninh Hải thiếu cô thì đại loạn sao? Một tháng, tôi cho cô thời gian một tháng, cô tự xử lý đi!"

"Con không chịu! Con ở bên ngoài tùy tiện tìm một người đàn ông, sinh một đứa con rồi đá hắn đi, đem cháu ngoại về cho cha mẹ, để xem mấy người thanh niên tài tuấn kia còn dám cưới một người phụ nữ sinh con hoang không!" Cao Thắng Nam không chút yếu thế phản kháng nói.

Cao Kiến Quốc nở nụ cười nhạt: "Nếu như cô làm được chuyện này, hôn nhân đại sự của cô lão tử đời này cam đoan không đề cập tới một chữ!"

"Đây là cha nói!"

...

Chu Mị theo yêu cầu của Diệp Hoan, dùng danh nghĩa của tập đoàn Đằng Long yêu cầu bốn vị phú thương hợp tác cùng Dương Tố xây dựng sân Golf đến Ninh Hải.

Yêu cầu vừa gửi đi, đã có trả lời họ cần cân nhắc vài ngày rồi quyết định.

Lúc này, Dương Tố lại làm ra một sự kiện không được đẹp đẽ cho lắm, hắn gọi đội thi công công trình vào chiếm giữ vị trí sân Golf, bắt đầu cho trải thảm cỏ cao cấp trong sân xung quanh viện phúc lợi. Dương Tố đã được giáo huấn không dám động đến viện phúc lợi, nhưng đội thi công làm ra bộ dạng muốn bao vây lại, dường như muốn đem viện phúc lợi cô lập ở trung tâm sân Golf, không khác gì bức ép lão viện trưởng phải di dời.

Vì thế, giữa những bãi cỏ xanh mênh mông bát ngát trải lên, viện phúc lợi già nua lẻ loi trơ trọi im lặng đứng giữa trung tâm, màu cỏ xanh biếc đầy sức sống hòa với tuổi xế chiều già nua của viện phúc lợi tạo thành sự đối lập màu sắc đánh sâu mãnh liệt vào thị giác, một cảnh quan khác lạ, thậm chí dẫn tới khống ít nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và nghiệp dư lái xe đến vùng ngoại ô để chụp ảnh.

Phương pháp Dương Tố bày ra lần này cho thấy ý tuyệt không thỏa hiệp, mà kẻ xuất thân phố phường như Diệp Hoan tự nhiên sẽ không yếu thế.

Lập tức Diệp Hoan điều ngay một đội thi công từ công ty xây dựng ở tổng bộ mới kiến thiết của tập đoàn Đằng Long, triển khai xây dựng tường vây xung quanh viện phúc lợi,quây tròn hơn mười mẫu đất trong bản đồ quy hoạch sân golf. Hắn cũng bắt đầu xây dựng thêm công trình cho viện phúc lợi.

Đội thi công hai bên cứ như vậy mà làm, nước sông không phạm nước giếng, Dương Tố trải qua giáo huấn, Diệp Hoan cũng không muốn nhiều chuyện, vì thế đội thi công song phương đều yên ổn, bảo trì một loại bình tĩnh quỷ dị.

Diệp Hoan biết rõ, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được giải quyết, hơn nữa sẽ được giải quyết ngay trước mắt.

Hôm nay Lưu Tử Thành gọi điện thoại cho Diệp Hoan, trong điện thoại hắn thần bí nói cho Diệp Hoan rằng đã tìm được vị phú thương bị Dương Tố làm cho tan cửa nát nhà từ Đông Nam Á đưa về nước, trước mắt đang ở bệnh viện tâm thần thành phố Ninh Hải tĩnh dưỡng, đồng thời mời bác sĩ kinh nghiệm phong phú trị liệu, ngày nào đó trị khỏi bệnh cho hắn cũng là ngày tận thế của Dương Tố.

Một cái lưới lớn vô thanh vô tức chậm rãi ụp xuống Dương Tố...

Mọi việc đều đã an bài thỏa đáng, điều cần làm là chờ đợi, chờ đợi một thời cơ thích hợp, thời cơ có thể một cước đạp chết Dương Tố. Đọc tr𝓾𝓎ện ha𝓎, tr𝓾𝓎 cập nga𝓎 ﹍ 𝑇rU𝗺𝑇r𝓾 𝓎𝚎n.VN ﹍

Vì thế Diệp Hoan lại nhàn rỗi.

Sân thể dục nhân dân thành phố Ninh Hải, Diệp Hoan đút cho bảo vệ 200 đồng, sau đó nhờ lái xe mà mẹ đưa tới lái chiếc Jetta mới đến bảy phần vào sân thể dục, lái xe vừa ngừng Diệp Hoan lập tức đuổi tài xế đi.

"Anh Hoan, anh đưa bọn em tới đây làm gì?" Trương Tam ngừng một chút, tiếp theo vẻ mặt hiểu ra: "Anh Hoan, có phải anh không thể chịu được cái đám cầu thủ trong đội tuyển quốc gia, muốn mua một đội bóng về thay thế cho đám chân thối kia không?"

Diệp Hoan cười nhạo: "Lão tử nhiều tiền cho dù tình nguyện bị thiêu cũng không mua một đội bóng, ngó một đám đội tuyển quốc gia như lũ cháu trai động đực, kỹ thuật cùi bắp không biên giới, ảo tưởng cmn như siêu sao ngoại hạng Anh, ông mày chỉ thích xem chúng nó làm dáng, xem chúng nó mất mặt xấu hổ."

"Kìa người tài xế đưa chúng em tới bỏ xe ở lại làm chi vậy?"

Diệp Hoan chỉ vào chiếc Jetta vẫn còn gần như mới kia, cười nói: "Dạy bọn mày lái xe."

"Lái xe là môn kỹ thuật sống, đôi tay nắm vô-lăng tựa như nắm giữ cuộc đời mình, ý chí quyết định đến phương hướng của cuộc đời con người, tình hình giao thông tốt thì tăng tốc, xấu kém thì đi chậm lại, quan trọng nhất là khi trong cuộc sống gặp một chút bất lợi hoặc là thời điểm nguy hiểm, chúng ta cần học được cách trong giây phút khẩn cấp kịp thời phanh lại..."

Diệp Hoan ngồi ở ghế lái, hai mắt thâm thúy, hắn đem những lời mà Chu Dung dạy nhắc lại không sai một chữ

Hầu Tử ngồi ở ghế lái phụ, Trương Tam ngồi phía sau, sắc mặt hai người đều tái đi

"Anh Hoan, mấy kiến thức này anh cứ trực tiếp làm mẫu, tụi em nhìn một lần là hiểu.."

"Tốt, tất cả cài dây an toàn lên..."

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh...

"Anh Hoan, cài dây vào sẽ an toàn thật sao?" Hầu Tử dè dặt nói từng chữ một.

Diệp Hoan hai mắt nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng, khóe mắt không dễ phát giác co giật giật.

Không khí... không sai biệt lắm.

Hầu Tử liên tục dùng dây an toàn quấn quanh cổ một vòng lại một vòng, thần sắc hết sức khẩn trương.

Diệp Hoan lé liếc hắn một cái: "Hầu Tử, mày định đi tìm chết sao?"

Hầu Tử:!!!

Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Hoan nghiêm túc gật đầu: "Ngồi vững vào, phải ghi nhớ lái xe chính là đơn giản như vậy, xe như đời người, cuộc đời chúng ta phải do chúng ta nắm lấy..."

Miệng vừa nói xong, tay liền khởi động xe, nới lỏng bàn đạp ly hợp, gạt cần, động tác liên tục thành thục, vô cùng tiêu sái...

Bên trên chiếc xe Jetta phát ra âm thanh chói tai, sau đó chiếc xe chạy vèo ra ngoài, vang theo tiếng thét lên kinh hãi tới cực điểm của ba người.

Phanh!

Đầu xe đâm mạnh vào hàng rào trên lối đi của sân thể dục.

Khói xanh từ trong xe bốc lên, Trương Tam ngữ khí tuyệt vọng: "Anh Hoan, cuộc đời của chúng ta e rẳng chỉ có con đường chết thôi aaa..."

Diệp Hoan hổn hển về đến nhà, vừa bước vào cửa, đã bị bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Nam Kiều Mộc nghịch ngợm áp vào cổ, bàn tay lạnh lẽo khiến toàn thân Diệp Hoan run lên.

"Lạnh thế sao?" Kiểu Mộc lập tức rút tay về.

Diệp Hoan nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh cóng, dịu dàng cười mắng:"Đừng động đậy, tay lạnh như vậy,để anh làm cho nó ấm lại..."

Nam Kiều Mộc khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, nhưng dần dần nụ cười cứng lại.

Diệp Hoan cầm bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó... nhét vào trong đũng quần hắn.

"Còn lạnh không? Nhị đệ rất ấm áp nhỉ?" Diệp Hoan ôn nhu vô hạn hỏi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play