Ông ta làm chuyện này không chỉ để giúp Tô Vũ tránh khỏi sự tra tấn mà còn giúp cho tương lai của Hạ Phóng. Hạ tướng không hy vọng tương lai Hạ Phóng thay hoàng đế làm việc mà ngược lại còn bị ngàn vạn người dân thóa mạ.
Chuyện này có lợi cho cả đôi bên, dù thế nào ông ta cũng sẽ làm hết sức.
Hạ tướng sửa lời nói: “Công chúa yên tâm, cựu thần nửa đêm sẽ đi gặp đại lý tự khanh tức khắc”.
Lời vừa dứt thì Tần Như Lương cau mày nói: “Có người đến đây”.
Hạ tướng và Thẩm Nguyệt cũng đều cau này.
Nhất thời ba người trong phòng không lên tiếng nữa, cẩn thận nghe tiếng bước chân đi trong sân càng lúc càng gần, cho đến trước cửa thì mới dừng lại.
Thẩm Nguyệt nhìn Hạ tướng, Hạ tướng hỏi: “Ai, ai đang ở bên ngoài?”
Người bên ngoài dừng trong chốc lát, mới trả lời: “Ta vừa đi ngang qua viện của ông, thấy thư phòng của ông còn sáng đèn cho nên liền vào xem thử. Đã trễ thế này rồi mà ông còn chưa ngủ sao?”
Giọng nói lười biếng này rất quen thuộc với ba người họ.
Ngoài cửa chính là Hạ Du.
Đương nhiên Hạ tướng không muốn Hạ Du nhìn thấy hai người trong phòng, dù sao Hạ Du cũng đứng về phe hoàng đế, tuy người ngoài không biết nhưng Hạ tướng biết rất rõ rằng hắn ta đã hạ độc Thẩm Nguyệt, suýt chút nữa giết chết nàng. Nếu như để cho hắn ta biết thì hoàng để chắc chắn sẽ biết.
Chuyện đó sẽ vô cùng tồi tệ.
Hạ tướng giả vờ bình tĩnh nói: “Ừm, ta cũng chuẩn bị đi ngủ. Muộn rồi, ngươi cũng mau trở về ngủ đi”.
Hạ Du cũng không chịu rời đi, hắn đứng ở ngoài cửa một lúc rồi đột nhiên nói: “Ông vội vàng như thế làm gì? Chẳng lẽ trong thư phòng còn có người nào mà ta không thể gặp hay sao? Trước đó ta đã nghe gã người hầu trong viện nói có bóng người lén lén lút lút lẻn vào đây, chẳng lẽ lại là đám người xấu?”
Hạ tướng trầm giọng nói: “Chẳng có bóng người lén lén lút lút nào cả, hạ nhân trong viện đã nhìn nhầm rồi, ngươi mau trở về đi”.
Rõ ràng Hạ Du không phải chỉ đi ngang qua để xem ông ta đã ngủ hay chưa mà là để theo dõi ông ta. Hạ tướng chỉ cần nghĩ đến đây là liền cảm thấy tức giận.
Hạ Du không khách khí nhấc chân đạp vào cửa phòng, nói: “Mở cửa cho ta vào xem!”
“Ngươi!”
“Ta chỉ muốn tốt cho ông thôi, tránh để đến lúc dính vào tai họa thì mình chết như thế nào cũng không biết. Ông phải biết thoát ra kịp thời và vạch rõ ranh giới với những cựu thần ngày trước, như vậy thì ta còn có thể bảo vệ ông một mạng”.
Nếu như Hạ tướng vứt bỏ những cựu thần khác chỉ vì cái mạng già này của mình thì cho dù tương lai có sống sót cũng không thể tiếp tục đụng đến chuyện chính sự trong triều đình, đến lúc đó thì ông ta chỉ còn là một lão già vô dụng, sống không bằng chết!
Hạ tướng nói: “Tiểu tử thối, tự cao tự đại! Ngươi cho rằng ngươi hiện tại có thể vô pháp vô thiên vì được hoàng thượng sủng ái sao!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT