Một khi Bắc Hạ nhúng tay vào, tình thế ép buộc, ông ta nhất thời không thể quyết định chuyện sống chết của Thẩm Nguyệt.
Điều này làm sao có thể khiến hoàng đế không ấm ức không phẫn nộ.
Qua một hồi suy đi tính lại, hoàng đế mới cố nén cơn giận trong lòng, phái thái y giữ lại tính mạng cho Thẩm Nguyệt.
Thái y ra ra vào vào Trì Xuân Uyển, ban đầu cũng không có cách gì, hiệu quả vô cùng chậm chạp.
Sau này biết được nguồn cơn bèn bắt tay đẩy độc tố ra khỏi phổi của Thẩm Nguyệt. Cho dù Thẩm Nguyệt tỉnh lại, chắc hẳn cũng phải cần thời gian dài mới hồi phục.
Khi mới tỉnh dậy, thấy có thái y trong phòng, Thẩm Nguyệt rất ngạc nhiên.
Đợi khi thái y dặn dò những việc cần chú ý rồi rời đi, Thôi thị và Ngọc Nghiên mới vây quanh nàng, hai người bắt đầu kể lại đại khái mọi chuyện.
Ngọc Nghiên mừng rơi nước mắt: “Như thế này tốt quá rồi, như thế thì không ai dám ám hại công chúa nữa”.
Thẩm Nguyệt sững sờ.
Nàng vẫn không dám tin, vị hoàng đế Bắc Hạ mà nàng chưa từng gặp mặt lại có thể đối đầu với Đại Sở để giữ mạng cho nàng.
Trong việc này có người ra tay xoay chuyển tình thế.
Một khi nàng và Bắc Hạ liên thủ với nhau sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của toàn bộ Đại Sở, hoàng đế không thể dễ dàng ra tay với nàng nữa.
Dùng một bước đi để khống chế toàn bộ ván cờ, người điều khiển quân cờ này rất lợi hại.
Thẩm Nguyệt cụp mắt, nghe Thôi thị mỉm cười ôn hòa: “Chắc hẳn công chúa cũng biết, ai đang âm thầm bảo vệ công chúa”.
Tuy rằng từ đầu đến giờ hắn chưa từng xuất hiện, nhưng Thẩm Nguyệt có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm và vất vả của hắn trong từng sự việc.
Trải qua những chuyện này, Thẩm Nguyệt phát hiện, nếu so với hắn, bản thân nàng từ đầu đến cuối vẫn chỉ như con nghé mới sinh, bất kể trưởng thành bao nhiêu cũng không đuổi kịp hắn.
Nàng mãi mãi không thể bì nổi khả năng bày mưu tính kế cùng khí phách dẫn dắt lôi đình khi trời quang mây tạnh của Tô Vũ.
Ngọc Nghiên đương nhiên biết Thôi thị đang nói tới ai: “Nhị nương đâu ra khỏi phủ, cũng chưa từng tận mắt trông thấy, làm sao biết hắn bảo vệ công chúa chứ”.
Thôi thị đáp: “Đại nhân quan tâm đến mức nào, sau này ngươi sẽ biết thôi”.
“Ta không muốn biết, tốt nhất là công chúa cũng không cần biết”.
Thôi thị đáp: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, công chúa vừa mới tỉnh, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ”.
Thôi thị giữ Ngọc Nghiên trông chừng Thẩm Nguyệt bản thân ra khỏi phòng sắc thuốc.
Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, nô tì đỡ công chúa nằm xuống nhé”.
Thẩm Nguyệt tựa vào gối trên đầu giường, lắc lắc đầu nói: “Nằm lâu rồi, tựa người thế này cũng rất tốt”.
Sau đó, qua hồi lâu không ai nói gì.
Ngọc Nghiên nhìn dung mạo yên tĩnh của nàng mà không khỏi lo lắng: “Công chúa đang nghĩ gì thế, phải chăng có chỗ nào đó không thoải mái? Không thoải mái thì cứ nói với nô tì, nô tì đi tìm đại phu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT