Nàng không rõ mùi vị của những món rượu thịt này, cũng không tỉ mỉ thưởng thức. Ăn vào trong miệng nhạt như nước ốc, nhưng nàng lại chẳng hề ngừng nghỉ nuốt chúng vào trong bụng.

Hạ Du nói: “Thẩm Nguyệt, xin lỗi!”

Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Nói xin lỗi làm gì, không phải vừa rồi đã nói rồi sao. Ta nghe một lần là đủ rồi. Chúc ngươi sau này thuận buồm xuôi gió thăng quan tiến chức, báo thù cho Thanh Hạnh và bà nội ngươi, bảo vệ Hạ gia ngươi bình yên vô sự, ngươi là con trai trưởng của Hạ gia, cũng nên làm rạng rỡ tổ tông”.

Hạ Du há miệng, nói không nên lời.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Nếu không muốn chuốc họa vào thân, hôm nay xóa hết tất cả tình cảm trước đây của hai ta. Sau này cho dù ta có kết cục như thế nào, sống hay chết, tất cả đều không liên quan đến ngươi”.

Thẩm Nguyệt lại uống một ly rượu, khẽ nhắm mắt lại, nhưng vành mắt vẫn không nhịn được mà đỏ lên.

Đôi mắt Hạ Du hơi rưng rưng, hít sâu một hơi, đẩy ghế đứng dậy, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu cuối cùng, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều là ngươi nghiêm túc, phải không?”

Hạ Du cắn chặt quai hàm, gằn từng chữ trả lời nàng: “Không chỉ ngày hôm nay ta nghiêm túc, mà bất cứ chuyện gì ta làm sau này cũng nghiêm túc. Thẩm Nguyệt, không cần coi ta là bạn bè! Bởi vì, từ nay về sau ta sẽ chỉ suy nghĩ cho chính mình. Nếu trong lòng cô còn mang suy nghĩ ta sẽ giúp cô, như vậy chỉ hại cho chính cô thôi”.

Hắn ta bỗng dưng quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hoen lệ, nhưng lại không tràn khỏi bờ mi.

Hạ Du cô đơn nói: “Đương nhiên, nếu như lần này cô còn có thể sống sót, chắc sau này cũng sẽ không coi ta là bạn bè nữa. Mà lỡ đâu cô chết rồi, vậy thì càng không thể nói đến chuyện từ nay về sau”.

Hắn ta thoải mái nói: “Xin lỗi vì câu nói thứ hai, cũng vì ly rượu thứ nhất cô đã uống kia”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy trái tim nóng lên, cổ họng bắt đầu ngứa, hỏi một câu vô nghĩa: “Ly rượu thứ nhất kia làm sao?”

“Hoàng thượng muốn ta hạ độc giết cô”.

“Ừm, sau đó thì sao?”

“Sau đó…”. Hạ Du nghiến răng, vành mắt đỏ ửng: “Ta bỏ thuốc vào rượu”.

Lời vừa nói ra, toàn bộ lồng ngực Thẩm Nguyệt như có lửa đốt, nơi cổ họng bất giác tràn ra máu tươi.

Nàng chống hai tay lên bàn, máu tươi nhuộm đỏ khăn trải bàn giống như những nụ hồng mai chờ nở đang rụng xuống.

Thẩm Nguyệt nghiêng người, khẽ nâng tầm mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn Hạ Du. Nàng giơ tay chậm rãi lau vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm, hiện tại, nàng đã nhìn Hạ Du giống như nhìn một người xa lạ vốn không hề quen biết.

“Thì ra muốn tạm biệt ta cũng chỉ là lời dễ nghe, nói trắng ra thì bữa ăn này là để hạ độc chết ta. Đến giờ phút này, cuối cùng ta cũng tin tưởng ngươi không hề ngụy trang, ngươi thật sự muốn giẫm lên ta để tiến thêm một bước”.

Hạ Du nhún vai, ép nước mắt trở về, nói: “Ta đã nói với cô rồi, ai bảo trong lòng cô còn ôm hi vọng, không hề đề phòng ta chứ. Điều này có thể trách ai, muốn trách chỉ có thể trách bản thân cô”.

Thẩm Nguyệt cười hai tiếng, khàn giọng nói: “Hạ Du, Thẩm Nguyệt ta tự thấy chưa bao giờ có lỗi với ngươi”.

Hạ Du nhấp môi, gắng gượng nói ra: “Nhưng, cô không hại người khác cũng không có nghĩa người khác sẽ không hại cô? Ta được lựa chọn sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play