Liễu Mi Vũ vốn xinh đẹp, lại toát ra sự quyến rũ từ trong xương tủy, lúc khóc chẳng khác nào hoa lê trong mưa. Quan trọng hơn cả, Hạ Phóng nghe nàng ta nói nàng ta là nhị phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân mới quyết định mang nàng ta về.

Liễu Mi Vũ một lòng muốn Hạ Phóng giúp nàng ta đòi lại công bằng, cũng một lòng muốn Thẩm Nguyệt gặp báo ứng.

Cũng từ lời kể của Liễu Mi Vũ, Hạ Phóng mới biết Tần Như Lương rất có khả năng đã nặng tình với Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt không bị bỏ thuốc, rất có khả năng là do hai người liên thủ diễn một màn kịch.

Hoàng đế chỉ có thể tương kế tựu kế, vừa chặt đứt con đường sau này của Tần Như Lương vừa tìm người khác đối phó với

Liễu Mi Vũ tỏ ra căm hận thấu xương: “Làm sao có thể như thế được, là hắn ta bất nhân với Mi Vũ trước, chớ trách Mi Vũ đối xử với hắn ta bất nghĩa”.

Hạ Phóng tiện đà ôm Liễu Mi Vũ vào lòng, cười bảo: “Như thế mới đúng. Đợi khi Tần Như Lương trơ mắt nhìn Thẩm Nguyệt chết rồi, hoàng thượng còn muốn giết luôn con trai hắn ta, để hắn ta sau này không còn gì nữa, đi thẳng xuống suối vàng”.

Liễu Mi Vũ kinh ngạc và giật mình: “Hoàng thượng muốn giết tướng quân?”

Hạ Phóng đáp: “Nếu không nàng nghĩ thế nào, hoàng thượng để lại một kẻ phản bội như hắn ta ư? Kết cục của hắn ta tất nhiên sẽ cực kỳ thê lương”.

Liễu Mi Vũ bắt đầu giãy giụa, nàng ta rơi lệ: “Ngươi lừa ta… Ngươi từng nói sẽ không động tới chàng ấy… Chàng ấy là đại tướng quân…”

“Hờ, đại tướng quân? Một đại tướng quân tàn phế ư?”

Hạ Phóng vác Liễu Mi Vũ về phòng, tiện tay ném nàng ta lên giường.

Liễu Mi Vũ mềm mại không xương, khóc lóc định bò dậy, nhưng bị Hạ Phóng đè xuống dễ dàng.

Hạ Phóng châm nến, nắn gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Mi Vũ, chăm chú nhìn nàng ta rồi nói: “Nếu không phải nể tình ngươi có vài phần giống cố nhân, ai thèm ngó ngàng tới ngươi. Nữ nhân nào cũng thích Tần Như Lương phải không, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân thích hắn ta không ai có kết cục tốt đẹp”.

Nói xong, hắn ta xé nát váy của Liễu Mi Vũ, giật phăng quần lót của nàng ta, ấn giữ vòng eo nhỏ mặc cho đôi chân mềm mại của nàng ta quẫy đạp, không hề chuẩn bị đã xông thẳng vào trong.

Liễu Mi Vũ rưng rưng hàng mi, nước mắt tuôn như mưa.

Hạ thân của nàng ta đau đớn, nhưng vẫn dung nạp được.

Hạ Phóng điên cuồng để lại những dấu tay trên cơ thể nàng ta, không thể ngờ rằng nàng ta mềm mại đến mức khiến người khác phát điên.

Hạ Phóng vừa đưa đẩy vừa cười bảo: “Không hổ là nhị phu nhân của phủ tướng quân, trước đó đã nghe nói Tần Như Lương sủng thiếp diệt thê, hôm nay nếm thử, đúng là mất hồn”.

Tiếng khóc của Liễu Mi Vũ càng tăng thêm hứng thú của hắn ta.

Không ngờ sau khi cơn đau qua đi, chút khoái cảm cũng từ từ dâng lên.

Hạ Phóng có thể cảm nhận được nàng ta dần dần trở nên ướt át. Khi Hạ Phóng cố tình không cử động, Liễu Mi Vũ rất khó chịu, bắt đầu uốn éo vòng eo đầy ma mị…

Hạ Phóng nói thêm: “Chi bằng sau này ngươi đi theo ta. Phủ tướng quân sa sút rồi, lẽ nào ngươi còn muốn quay về sống những ngày khổ cực? Ta thấy ngươi da thịt mềm mại thế này, bị chai sạn sẽ không đẹp nữa đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play