Nói trở mặt là trở mặt luôn, điều này mới thực sự khiến Tần Như Lương không hề đề phòng, không kịp trở tay.
Khi bị đuổi ra khỏi Trì Xuân Uyển, Tần Như Lương nhìn gương mặt bướng bỉnh của Thẩm Nguyệt mà nghiến răng nghiến lợi: “Không phải đã bảo ngày mai hẵng loan tin sao, bây giờ cô nổi cơn điên gì thế hả!”
Thẩm Nguyệt còn đá hắn ta thêm một cái khi hắn ta gần ra ngoài, nhướn mày cười khẩy: “Bộ dạng trở tay không kịp của ngươi hiện giờ trông mới thật nè”.
Sau đó Thẩm Nguyệt ở trong Trì Xuân Uyển gào thét khóc lóc ầm ĩ, điên cuồng mắng Tần Như Lương, gì mà kẻ bội ơn, lương tâm chó gặm, vong ân bội nghĩa, vân vân, mắng rất trơn tru.
Tần Như Lương đứng bên ngoài nghe đến đâu gân xanh giật giật đến đấy.
Nữ nhân này mắng hắn ta vui vẻ quá nhỉ, mắng hắn ta đến mức máu chó đầy đầu, điều này khiến hắn ta không khỏi hoài nghi là nàng đang lấy việc công trả thù riêng.
Người trong phủ tướng quân không khỏi mờ mịt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó chẳng phải vẫn ổn sao, tình cảm của tướng quân và công chúa ngày một thân mật hơn, buổi tối công chúa còn đợi tướng quân về ăn cơm, mà tướng quân tự tay mang canh gà cho công chúa, ai cũng vui mừng.
Bây giờ không còn nhị phu nhân nữa, đám hạ nhân chỉ mong tướng quân và công chúa mau chóng hòa hợp, thậm chí âm thầm mong cho hai người sớm chuyển vào sống cùng một tiểu viện.
Tại sao mới qua vài ngày, không ngờ họ cãi nhau đến mức không ngớt được.
Một buổi sáng, thông tin này lan truyền khắp phủ tướng quân khiến ai nấy xôn xao.
Đâu thể ngờ rằng, tuy nhị phu nhân đã bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, nhưng lòng tướng quân vẫn luôn nhớ nhung nàng ta! Nghe nói vì căm hận công chúa đuổi nhị phu nhân ra khỏi nhà nên tướng quân thậm chí mang cả canh gà độc tới cho công chúa, muốn đầu độc công chúa!
Nếu không phải nhân lúc công chúa không chú ý, con mèo hoang từ đâu lẻn vào lén uống canh gà, công chúa thực sự không biết canh gà có độc.
Thế mà con mèo hoang kia còn chưa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã chết rồi.
Không ai trông thấy con mèo đó, nghe nói đã bị đem đi vứt.
Đám hạ nhân không khỏi xuýt xoa.
Lẽ nào tướng quân vẫn còn nhung nhớ nhị phu nhân nên trách công chúa đuổi nhị phu nhân đi?
Hôm đó Tần Như Lương mặt mày sa sầm ra khỏi Trì Xuân Uyển, miệng vẫn còn lẩm bẩm những câu như “khùng điên độc ác”, “độc phụ nhỏ nhen”.
Đủ thấy hắn ta và công chúa cãi nhau không hề vui vẻ gì.
Thẩm Nguyệt còn ồn ào đòi báo quan, đòi mang ít xương gà sót lại trong bát canh gà bị quăng vỡ tới quan phủ kiểm tra, xem xem rốt cuộc có độc hay không.
Nếu chuyện này đồn ra ngoài để người ngoài biết được thì khó coi lắm.
Thế là hạ nhân trong phủ vội vàng chạy tới khuyên ngăn, đại khái là tướng quân bị mê hoặc nên nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy, mong công chúa giơ cao đánh khẽ, vân vân và mây mây.
Thẩm Nguyệt nổi nóng hồi lâu mới dần dần dịu lại, bắt đầu lau nước mắt, kể lể từng nỗi ấm ức từng phải chịu trước kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT