Ngọc Nghiên tận tình khuyên bảo: “Công chúa hiện tại đang mang thai, đừng hù dọa đứa trẻ!”
Thẩm Nguyệt xoa xoa cằm nghĩ: “Không biết đống đỉa kia còn có thể nấu được bao nhiêu món?”
Ngọc Nghiên không nói nên lời, chỉ cần nghĩ đến điều đó là nàng ta đã muốn nôn mửa!
Quả nhiên Thẩm Nguyệt nói được làm được.
Nàng đã yêu cầu người hầu lấy ra một ít đỉa sau đó mang ra nhà bếp, bảo nhà bếp xào sả ớt thật thơm.
Ngọc Nghiên cố chống lại cảm giác buồn nôn, nét mặt co giật nói: “Công chúa, người đừng nói với nô tỳ rằng người muốn ăn món này… nô tỳ sẽ không bao giờ để công chúa ăn nó đâu!”
Thẩm Nguyệt trợn mắt nói: “Ta có bị ngốc đâu? Phụ nữ mang thai sao có thể ăn cái này. Hơn nữa ngươi có muốn ăn ta cũng không cho ngươi ăn đâu, cái này là để cho Mi Vũ”.
Nàng liền bảo Ngọc Nghiên mang theo hộp thức ăn đầy ắp rồi vui vẻ dẫn nàng ta đến Phù Dung Uyển thăm Liễu Mi Vũ…
“Công chúa, chuyện ngày hôm qua còn chưa lắng xuống, hay là lần này đừng gây rắc rối nữa…”
Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Ngươi nói gì vậy? Tất cả đều là người một nhà, đương nhiên phải quan tâm lẫn nhau rồi. Mi Vũ bị thương cho nên ta mới đi thăm nàng ta, có thứ tốt đương nhiên ta phải chia sẻ cho nàng ta”.
Ngọc Nghiên lộ vẻ bối rối.
Như vậy còn không phải là muốn đi gây rắc rối hay sao?
Khi họ đến Phù Dung Uyển thì Vân Nga đã ra đón họ trước. Nhìn thấy nàng ta có vết xước trên mặt, vết bầm trên tay, làn da trần đầy vết muỗi đốt, cả chủ tớ hai người Thẩm Nguyệt đều không có biểu hiện gì khác biệt.
Liễu Mi Vũ mời Thẩm Nguyệt vào.
Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên dọn món ăn ra mời Liễu Mi Vũ ăn.
Kết quả là chỉ chốc lát sau thì Liễu Mi Vũ đã hét toáng lên rồi đuổi cả hai ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng tươi sáng, Thẩm Nguyệt khẽ phe phẩy vạt váy, nở nụ cười xấu xa nói: “Đúng là phụ lòng người tốt, một món ăn ngon như vậy mà lại đi lãng phí”.
Nàng quay lại nhìn Liễu Mi Vũ trong phòng nói: “Mi Vũ ngoan, hôm nay ta bắt được rất nhiều đỉa, dĩa này vỡ rồi cũng không sao, lát nữa để ta bảo nhà bếp nấu dĩa khác mang tới”.
Liễu Mi Vũ kích động, the thé hét lên: “Ngươi không được tới đây nữa! Nếu như ngươi còn dám tới đây nữa thì ta sẽ bảo tướng quân đánh gãy chân của ngươi!”
Sau khi Tần Như Lương nghe được chuyện này thì hắn ta đã ra lệnh cho người hầu trong nhà không được để Thẩm Nguyệt bước vào Phù Dung Uyển nửa bước, nếu không tất cả người hầu sẽ bị trừng phạt.
Vì vậy, mỗi khi Thẩm Nguyệt bước ra khỏi Trì Xuân Uyển thì ánh mắt của tất cả người hầu đều theo sát nàng, một khi phát hiện nàng muốn đến Phù Dung Uyển thì bọn họ sẽ ngay lập tức nhảy ra ngăn cản.
Trong thời gian Liễu Mi Vũ dưỡng thương Vân Nga luôn túc trực chăm sóc nàng ta. Vân Nga là một nha hoàn thông minh lanh lợi, không cần Liễu Mi Vũ dặn dò nhiều thì cũng có thể hiểu được ý của chủ nhân.
Vân Nga ít nói nhưng hiểu rất rõ tâm ý của Liễu Mi Vũ. Đôi khi Liễu Mi Vũ chỉ cần nhìn một cái thì Vân Nga cũng có thể hiểu được nàng ta muốn gì.
Liễu Mi Vũ cảm thấy Vân Nga có năng lực và chu đáo hơn Hương Phiến nhiều. Hương Phiến thường nói rất nhiều, bất cứ khi nào có cơ hội nàng ta đều lải nhải không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT