Tân nương tử Liễu Mi Vũ chậm rãi xuất hiện dưới vô vàn ủng hộ. Nàng ta bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, phong tình vô hạn.

Còn chưa bắt đầu bái đường, mọi người đã rối rít khen ngợi đôi tân nhân trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

“Giờ lành đến! Tân lang tân nương chuẩn bị bái đường…”

Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ cầm lụa đỏ, xoay mặt ra cửa.

“Nhất bái thiên địa…”

Hai người cùng nhau khom người.

Nhưng mà, mới lạy một cái xung quanh đã yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Sau đó là tiếng hít sâu vang lên. Ngay cả tiếng hát sướng của bà mối cũng ngừng lại, lắp ba lắp bắp.

Lúc đứng lên, Tần Như Lương thình lình nhìn thấy một nữ tử đứng ở chính giữa, nơi xa nhất ngoài cửa hỉ đường, khoanh hai tay, tư thái ngạo nghễ.

Tần Như Lương sững sờ, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Nguyệt.

Vết sẹo trên mặt nàng xấu xí đáng sợ, như thể chia làm mấy phần, rồi lần nữa vụng về khâu lại.

Khó trách xung quanh đều im lặng.

Thẩm Nguyệt nở nụ cười hiền hòa miễn cưỡng với Tần Như Lương, lộ ra hàm răng trắng muốt. Nàng nói: “Tần Như Lương, ngươi thật có bản lĩnh! Mới kết hôn với ta ba tháng, đã dám cưới tiểu thiếp về rồi”.

Sắc mặt Tần Như Lương thay đổi, hắn ta trừng mắt đầy lạnh lẽo.

Đây là Thẩm Nguyệt ư? Hắn ta không dám chắc chắn, Thẩm Nguyệt lại biến thành bộ dạng này!

Tần Như Lương dở giọng bất thiện nói: “Cô tới đây làm gì?”

“Làm gì?”, Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Như Lương, gằn từng chữ: “Tần tướng quân ái thiếp diệt thê, vứt bỏ thê tử kết tóc, vong ân phụ nghĩa, không bằng heo chó. Ta bị các ngươi đuổi ra ngoài, còn huỷ hết dung mạo. Hôm nay các ngươi người có tình cuối cùng trở thành phu thê, chẳng lẽ ngươi không biết ta tới làm gì sao?”

Khách khứa bắt đầu xì xào bàn tán.

Tần Như Lương xanh mặt: “Cô đang nói bậy bạ gì đấy?”

Không ít người cảm thấy đáng tiếc. Công chúa trước kia ngốc thì ngốc thật, nhưng gương mặt đó vẫn dễ nhìn. Bây giờ tốt rồi, mặt đã bị hủy, thật tồi tệ.

Nhưng cũng có người tò mò rốt cuộc là chuyện gì.

Liễu Mi Vũ không kiềm chế được, tự vén khăn hỉ lên. Vừa mới nhìn thấy Thẩm Nguyệt, mặt nàng ta đã trắng bệch, phấn son cũng không khiến khuôn mặt ấy hồng hào hơn.

Thẩm Nguyệt chỉ thẳng vào mặt Liễu Mi Vũ: “Ta có nói bậy hay không, cứ hỏi nàng ta đi!”

Đối mặt với sự nghi ngờ của khách khứa cả sảnh, Liễu Mi Vũ hơi run rẩy. Nàng ta cắn môi đỏ, do dự một hồi mới nói: “Là công chúa sao? Công chúa quay về? Thật tốt quá!”

Tiếp đó, nàng ta lảo đảo chạy đến, đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, túm tay nàng, kích động đến độ rơi nước mắt.

Thẩm Nguyệt nhướng mày.

Tiện nhân này, lại bắt đầu diễn rồi.

Liễu Mi Vũ rơi lệ khẩn thiết nói: “Công chúa quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi… Công chúa ra ngoài đi lạc, đều do Mi Vũ sai, Mi Vũ đã tìm rất nhiều ngày, khắp kinh thành….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play