“Sao chàng có thể không giữ lời, sao chàng có thể không giữ lời được! Tướng quân, ta đã ở bên cạnh chàng lâu như vậy… Chàng không thể đuổi Mi Vũ đi… Chàng hãy nghĩ lại tình cảm mà chúng ta từng có…”
Tần Như Lương nói: “Chỉ cần ta nghĩ đến khoảng thời gian sớm tối bên nàng thì ta đã cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra”.
Đôi mắt hắn ta nặng trĩu, hắn ta nói: “Vậy mà ta lại có thể ở cùng nàng nhiều năm như vậy”.
Hắn ta cúi xuống nắm lấy cổ tay của Liễu Mi Vũ rồi kéo nó ra khỏi góc áo của mình, sau đó hắn ta lại nói: “Liễu Thiên Tuyết, cho dù trước đây ta biết nàng đã làm nhiều việc không đúng, cho dù ta tận mắt nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác chung chạ với nhau, cho dù ta biết nàng vì bảo vệ ca ca mà lừa gạt ta, thậm chí cho dù ta biết nàng âm mưu muốn lấy đi mạng sống của Thẩm Nguyệt và đứa trẻ, thì ta cũng cảm thấy trong đó có sai lầm cùng trách nhiệm của ta, ta chưa từng cảm thấy được nàng đê tiện độc ác, hạ lưu vô sỉ đến như vậy”.
Ngay từ đầu nàng ta đã bày mưu tính kế dắt mũi hắn ta.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái mét.
Tần Như Lương nói: “Bây giờ chỉ cần chạm vào nàng một chút cũng khiến cho ta cảm thấy dơ bẩn vô cùng”.
Tay của hắn ta nhìn thì có vẻ vô lực nhưng lại không biết đã dùng bao nhiêu quyết tâm để hoàn toàn đẩy Liễu Mi Vũ ra khỏi thân thể của mình.
Tần Như Lương dứt khoát nói: “Nàng đi đi, đời này ta không muốn gặp lại nàng nữa”.
“Ta không đi! Ta không đi!”, Liễu Mi Vũ lại bám lấy y phục của Tần Như Lương: “Cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi tướng quân!”
“Bây giờ ta sẽ không cầu xin cho ca ca của ta nữa có được không? Ta cầu xin tướng quân… đừng đuổi ta đi…”
Liễu Mi Vũ thương tâm khóc lóc: “Mọi chuyện trước kia là do ta sai, ta sẽ sửa… ta nhất định sẽ sửa, chỉ cần không bị đuổi đi… tướng quân, ta là Mi Vũ của tướng quân, ta đã bầu bạn bên cạnh tướng quân lâu như vậy… chàng không thể vô tình với ta…”
“Bây giờ nàng không chịu đi, thật sự muốn ta mỗi ngày nhìn thấy nàng đều phải nhớ đến những chuyện bẩn thỉu mà nàng làm hay sao?”
“Tướng quân, ta đã biết sai rồi! Ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa…”, nàng ta nắm chặt y phục của Tần Như Lương, còn chỉ tay về phía Thẩm Nguyệt.
“Về sau ta sẽ không hại nàng ta, cũng sẽ không hận nàng ta… nếu tướng quân thích nàng ta thì Mi Vũ cũng sẽ không bao giờ ngăn cản… Mi Vũ chỉ cầu xin tướng quân không đuổi ta đi… ta thật sự yêu chàng, ta không thể rời xa người…”
“Nàng thật sự yêu ta mà lại tước đoạt những điều mà ta yêu?”, Tần Như Lương bình tĩnh đến lạnh lùng nói: “Từ mỗi lời nàng nói, từ mỗi lời ta nghe được thì ta thấy nàng chỉ yêu chính bản thân mình. Bởi vì nàng chỉ yêu bản thân mình cho nên nàng luôn muốn có tất cả, và nàng có thể làm bất cứ điều gì chỉ để thỏa mãn bản thân”.
Nếu nàng ta yêu Tần Như Lương thì sao lại lại tước đoạt người hắn ta yêu, che giấu hắn ta nhiều năm như vậy? Nàng ta yêu Tần Như Lương nhưng chỉ quan tâm đến việc nàng ta có thể nhận được bao nhiêu từ hắn ta hay sao?
Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền thấy được rõ ràng thứ mà nàng yêu chỉ có sự bảo vệ của Tần Như Lương, nàng chỉ muốn có được tình yêu của Tần Như Lương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT