Bước chân của Tần Như Lương khựng lại: “Ta sợ nàng chết ở chỗ này sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của người khác”.

Liễu Mi Vũ cứng người.

Tần Như Lương nói với Thẩm Nguyệt: “Cô nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền nữa”.

Sau đó hắn ta kéo Liễu Mi Vũ rảo bước ra khỏi Trì Xuân Uyển, Hương Lăng cũng ráo riết đi theo sau.

Trì Xuân Uyển chỉ trong thoáng chốc đã yên tĩnh hẳn, lâu lắm rồi mới được bình yên như vậy.

Ngọc Nghiên nói: “Liễu thị cuối cùng cũng toi đời rồi, những chuyện mà nàng ta làm, nô tì biết sớm muộn gì cũng có ngày không giấu được. Nàng ta gặp được báo ứng rồi, hả hê quá. Tướng quân đúng là mù hai con mắt mới đi thích nàng ta”.

Thẩm Nguyệt về phòng nghỉ ngơi, Thôi thị cũng dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên nền đất.

Sau đó Ngọc Nghiên mang trà nóng tới, nói với Thẩm Nguyệt: “Nô tì không ngờ rằng lần này tướng quân sẽ đứng hẳn về phía công chúa”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Hắn ta chỉ đứng về phía sự thật thôi”.

“Vậy tướng quân và công chúa đã giải thích hết hiềm khích trước kia chưa?”

Ngọc Nghiên quay đầu nhìn Thôi thị đang dọn dẹp viện tử ở bên ngoài, biểu cảm ảm đạm đi vài phần, giọng nói cũng nhẹ đi: “Chuyến này tướng quân trở về, thái độ đối với công chúa rõ ràng đã thay đổi rất nhiều. Nô tì trông thấy, nếu hắn ta chịu thay đổi, cũng là một người khá ổn, chi bằng công chúa…”

Thẩm Nguyệt hỏi: “Mới như thế, ngươi đã hồi tâm chuyển ý đứng về phía hắn ta rồi?”

“Nô tì chỉ cảm thấy, người như tướng quân, nếu chịu đối tốt với ai đó, mới là tốt toàn tâm tốt ý, tốt mà không có mục đích, chứ không như vài người nào đó, trong lòng ấp ủ mục đích nào đó không thể nói cho người ngoài ấy chứ”.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta: “Ngươi đang nói Tô Vũ à? Hắn có mục đích gì, chọc đến ngươi sao?”

Nếu nàng nhớ không nhầm, Tô Vũ vừa quay về đã đổ bệnh nằm nhà, căn bản không hề xuất hiện trước mặt Ngọc Nghiên.

Huống hồ làm sao Ngọc Nghiên biết đường suốt dọc đường đã xảy ra chuyện gì, Tô Vũ đã làm những gì vì nàng.

Suy cho cùng Ngọc Nghiên vẫn giữ thành kiến với Tô Vũ.

Ngọc Nghiên vẫn định nói gì đó, thấy Thôi thị quay về, định nói mà đành thôi, sau cùng dứt khoát ngậm miệng, quay đầu nói: “Công chúa nghỉ ngơi đi ạ, nô tì đi chuẩn bị cơm trưa cho công chúa”.

Mấy ngày sau, quả nhiên Liễu Thiên Hạc bị áp giải về kinh thành.

Hắn ta vẫn bị nhốt trong cái lồng đó. Thẩm Nguyệt làm mất chìa khóa, chẳng ai mở được cái khóa đó.

Nếu gọi thợ sửa khóa trong kinh thành đến mở khóa còn tốn chút công sức, thế là cứ nhốt hắn ta trong lồng tiếp nhận phán quyết từ triều đình.

Tần Như Lương chính là chủ soái khi xưa xuất chinh tới Dạ Lương, lại cùng Liễu Thiên Hạc giao tranh nhiều lần, vô cùng hiểu rõ Liễu Thiên Hạc.

Thế nên khi hắn ta chủ động xin được xử lý Liễu Thiên Hạc, hoàng đế lập tức phê chuẩn.

Theo luật lệ của Đại Sở, kẻ theo giặc phản quốc mà trước đó bản thân lại là khâm phạm bị triều đình lưu đày thì tội chồng thêm tội, hoàng đế hạ ý chỉ, xử tử ngay tại chỗ, ngũ mã phanh thây ở chợ.

Tần Như Lương nhận lệnh chấp hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play