Hạ Phóng chế giễu: “Cũng phải, ta còn nghe nói Tô đại nhân không hứng thú đối với mấy mỹ nhân này mà là người khác, vậy thì đúng là đáng tiếc”.
Tô Vũ lộ ra vẻ mệt mỏi, đúng lúc quản gia đi vào nói: “Xin hai vị đại nhân thứ lỗi, đại phu đã dặn dò là đại nhân nhà ta phải nghỉ ngơi sau khi uống thuốc. Hai ngày trước đại nhân đều hôn mê không tỉnh, chiều nay mới miễn cưỡng được một chút”.
Nhìn vẻ mặt ốm yếu của Tô Vũ là biết lần này hắn bệnh không nhẹ.
Tần Như Lương nãy giờ không lên tiếng chợt trầm giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, bọn ta không làm phiền nữa”.
Tô Vũ nói: “Thứ cho ta không tiện đứng dậy tiễn các vị”.
Hạ Phóng nói: “Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi đi! Hoàng thượng còn đang đợi ngươi đáp lời đấy”.
Sau đó ba người ra khỏi nhà Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương ngồi cùng một xe ngựa quay về phủ tướng quân, còn Hạ Phóng thì về phủ của mình.
||||| Truyện đề cử:
Sát Thần Chí Tôn |||||
Không ngờ mới đi được chưa bao lâu, Hạ Phóng đã quay lại.
Hắn ta vừa vào cửa là đã nhìn thấy hai tì thiếp xinh đẹp.
Hai mỹ thiếp cũng nhìn thấy hắn ta nên bước đến chào hỏi: “Đại nhân làm rơi đồ gì à?”
Nói rồi bèn cầm một ngọc bội đeo ở thắt lưng đưa đến trước mặt Hạ Phóng nói: “Cái này là của đại nhân sao? Vừa rồi nó bị rơi trong phòng Tô đại nhân, Tô đại nhân nhìn thấy nên bảo thiếp thân mau chóng đưa ngọc bội đến, mong có thể đuổi kịp đại nhân, nhưng không ngờ còn chưa ra khỏi cửa, đại nhân đã quay lại rồi”.
Hạ Phóng không biết ngọc bội này của mình rơi vào lúc nào.
Mặc dù không phải là vật có giá trị gì nhưng hắn ta chưa từng qua lại thân thiết với Tô Vũ, lập trường khác nhau, quả thật không nên làm rơi đồ ở nhà đối phương để tránh sau này có chỗ sơ hở.
Hạ Phóng giơ tay nhận lấy, dù sao hai tì thiếp cũng có thân phận thấp hèn, hắn ta cũng lười nói câu cảm ơn với hai người.
Kết quả không cẩn thận chạm vào tay tì thiếp, cảm giác mềm mại hơn hắn ta nghĩ.
Tì thiếp xấu hổ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hạ Phóng rất giỏi việc quan sát sắc mặt nói: “Hai ngươi có lời muốn nói?”
Hai mắt mỹ thiếp đỏ hoe, rưng rưng ướt át, tỏ ra đầy đau khổ nói: “Vẫn nên thôi đi. Nếu như thiếp nói ra thì chỉ khiến cho đại nhân khó xử”.
“Có chuyện gì cứ nói đừng ngại”.
Kết quả là hai mỹ thiếp ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Hạ Phóng.
“Các nàng đang…”
Mỹ thiếp khóc ròng nói: “Cầu xin đại nhân mang thiếp rời đi khỏi nơi này!”
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ Tô đại nhân đối xử với các nàng không tốt hay sao? Các nàng là người được hoàng thượng khâm ban cho hắn, nếu như hắn đối xử không tốt với các nàng thì ta sẽ bẩm tấu với hoàng thượng”.
Mỹ thiếp nói: “Tô đại nhân rất tốt, chỉ có điều… Tô đại nhân không thích ca múa, cũng không thích nữ sắc, thiếp chỉ biết được những chuyện này… Tuổi trẻ của thiếp chỉ lướt qua trong chốc lát, thật sự không muốn sống uổng phí ở đây cả đời…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT