Tiếng thở dốc của nàng quả thực rất dễ khiến người ta hiểu nhầm, như thể Tô Vũ thực sự đang cưỡng ép, cởi quần áo của nàng vậy.
Tô Vũ gập ngón tay lại, nắn nắn sống mũi với vẻ đau đầu: “Đừng hét nữa”.
“Không, ta cứ hét!”, Thẩm Nguyệt trông thấy phản ứng của hắn thì càng hăng hái hơn, lại bắt đầu la toáng lên y như thật: “Á, càn rỡ! Tô Vũ chàng lần mò chỗ nào đó? Đừng chạm vào ta!”
Tô Vũ thở dài: “Lúc nên diễn cho đàng hoàng thì nàng không diễn ra được, bây giờ thì trơn tru quá”.
Thế mà hắn vừa dứt lời, một luồng lực từ bên ngoài tông cửa xông vào.
Tần Như Lương tông gãy then cửa, xuất hiện trong phòng.
Nhất thời ba người họ đều im lặng không nói gì.
Tần Như Lương vốn rất nóng lòng, hắn ta biết chuyện Tô Vũ nhân lúc Thẩm Nguyệt hôn mê mà trói nàng lại. Để tránh cho bản thân Thẩm Nguyệt tỉnh dậy sẽ tìm cách thoát thân, họ sắp xếp cho nàng ở trong phòng của Tô Vũ, để Tô Vũ trông chừng.
Tuy Tần Như Lương có thành kiến với Tô Vũ, nhưng với sự hiểu biết của hắn ta về Tô Vũ, người này cũng khá quân tử.
Nhưng ban nãy nghe tiếng hét của Thẩm Nguyệt, giống như thực sự có chuyện gì đó.
Tần Như Lương tưởng rằng Tô Vũ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt cầm thú của mình, hắn dám cưỡng ép Thẩm Nguyệt!
Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt thích Tô Vũ, nhưng cho dù là vậy, Tô Vũ cũng không thể cưỡng ép nàng!
Thế nên khi lao tới đây, Tần Như Lương vô cùng nóng ruột.
Nhưng ngẩng đầu lên, hình như Thẩm Nguyệt không cuống cuồng như tiếng hét của nàng.
Tần Như Lương mím môi, “Ban nãy hắn có bắt nạt cô không?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Trước khi ngươi tiến vào thì có”.
Tần Như Lương nhìn sang Tô Vũ, Tô Vũ chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo, vô cùng biếng nhác.
Hắn thong dong nói: “Nếu ta thực sự muốn bắt nạt nàng thì còn để cơ hội cho nàng hét lớn như vậy sao?”, hắn liếc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta sẽ bịt miệng nàng ngay”.
Tần Như Lương cũng nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô không muốn ở chung một phòng với hắn hả?”
Thẩm Nguyệt gật đầu rất mạnh: “Chưa từng có lúc nào không muốn như lúc này”.
“Thế cô qua phòng ta đi”, Tần Như Lương nói.
“…”, Thẩm Nguyệt im lặng: “Có thể cởi trói giúp ta trước để ta đi qua đó không?”
Tần Như Lương đáp: “Có lẽ là không được. Nếu nửa đêm cô muốn chạy, bây giờ ta cũng không địch nổi cô”.
Thẩm Nguyệt lại nổi khùng lên: “Thế ngươi cứ quay về nghỉ ngơi đi!”
Tần Như Lương im lặng liếc mắt nhìn Tô Vũ: “Nếu hắn thực sự bắt nạt cô, cô cứ hét to lên nhé”.
Nói xong hắn ta bỏ đi thật.
Thẩm Nguyệt trừng mắt lườm Tô Vũ: “Hắn ta cũng bị chàng mua chuộc từ bao giờ thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT