Mặc cho nàng tốn sức thế nào cũng không thể thoát thân được.

Đúng lúc này, một âm thanh dịu dàng vang lên ngay bên cạnh: “Ta vốn tưởng rằng với lực đạo khi ta ra tay, phải đến khi trời sáng nàng mới tỉnh, không ngờ nửa đêm đã tỉnh rồi”.

Thẩm Nguyệt nghe thấy âm thanh thì ngoái đầu nhìn sang, không hề nghi ngờ gì, người đó là Tô Vũ.

Bấy giờ hắn mặc quần áo chỉnh tề nằm thẳng trên giường, im lặng nhắm mắt, lời nói ra vừa như đã tỉnh vừa như còn ngáy ngủ.

Thẩm Nguyệt nằm ở phía trong, cùng một chiếc giường với hắn.

Nàng vẫn chưa thể ra khỏi phòng của Tô Vũ, ngược lại còn nằm ngủ cùng hắn trên một chiếc giường.

Thẩm Nguyệt vừa giãy giụa vừa sốt ruột hỏi: “Tô Vũ, chàng có ý gì?”

Góc nghiêng của Tô Vũ đường nét rất tinh tế, sống mũi cao và thẳng như đỉnh núi, lông mi trên đôi mắt phủ xuống gương mặt, tạo thành đổ bóng nhàn nhạt.

Hắn điềm tĩnh đáp: “Giống như điều mà nàng đang tận mắt nhìn thấy”.

“Chàng thả ta ra!”

“Nếu có thể thả nàng ra được, ta cũng không trói nàng lại”.

Thẩm Nguyệt lại uốn người định cắn dây lụa trên cổ tay, nhưng không biết Tô Vũ đã thắt nút kiểu gì, nàng càng cắn thì dây càng thít lại, không thể nhìn rõ cách thắt nút như dây thừng, cuối cùng nàng cố gắng hồi lâu mà không có khởi sắc.

Thẩm Nguyệt tức đến mức muốn đánh nhau, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Tô Vũ, chàng trói ta làm gì! Ta cảnh cáo chàng, mau thả ta ra ngay lập tức!”

Tô Vũ mở mắt ra, đôi mắt bị ngọn lửa u ám tôi luyện nên sáng hơn bình thường, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta không thể để nàng quay về”.

Thẩm Nguyệt giận dữ trừng mắt: “Về hay không về là chuyện của ta, liên quan gì tới chàng!”

“Quay về sẽ cực kỳ mạo hiểm, rất có khả năng tất cả cố gắng trước đó sẽ biến thành vô ích”, Tô Vũ đáp: “Thế nên lần này ta không thể để mặc nàng làm bậy được”.

Thẩm Nguyệt nói: “Rốt cuộc là những thứ đó quan trọng hay Bắp Chân quan trọng! Bắp Chân là con trai ta!”

Tô Vũ ngẫm nghĩ: “Theo như ta thấy, không thứ gì quan trọng bằng tính mạng của nàng”.

Tâm trạng của Thẩm Nguyệt như rơi xuống đáy vực.

Nếu là trước kia, nghe được câu này, có lẽ nàng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bây giờ chỉ thấy tàn nhẫn.

Nàng khàn giọng hỏi: “Thế nên, chàng định bỏ mặc thằng bé? Không chỉ như thế, chàng còn muốn ta cũng bỏ mặc thằng bé?”

Tô Vũ trầm ngâm trong chốc lát: “Như thế có gì quá đáng lắm không?”

“Không chỉ là quá đáng, bây giờ chàng đang cầm đao khoét vào trái tim ta. Tô Vũ, chàng không thể tàn nhẫn như vậy được”.

“Vậy sao, nhưng ta không thể để người khác động tới trái tim mình được”.

Một người không chịu lùi bước, một người không chịu nhường nhịn, nói đến đây, hai người không còn gì để nói nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play