Tô Vũ nhìn lên Hạ Du đang im lặng rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạ Du nói: “Cô có hỏi thì ta cũng không biết, lần này ta thật sự không nói dối cô”.
Thẩm Nguyệt mím môi cầm lấy thứ đen ngòm kia trên tay. Dù nó rất nóng nhưng nàng không cách nào vứt nó đi được.
Vừa nhìn thấy màu sắc của nó thì Thẩm Nguyệt đã biết nó là cái gì.
Thánh chỉ.
Không ngờ Tô Vũ lại giấu nàng thứ này, hơn nữa còn muốn vứt bỏ thứ này sau lưng nàng.
Thẩm Nguyệt chậm rãi mở thánh chỉ ra, mặc dù lớp tơ lụa bên ngoài đã bị cháy xém nhưng chữ viết bên trong vẫn còn có thể xem rõ được.
Sắc mặt của Thẩm Nguyệt biến đổi nhiều lần, cuối cùng trở nên vô cùng hoang mang.
Hạ Du cũng biết thứ mà Tô Vũ phải âm thầm hủy đi sau lưng Thẩm Nguyệt chắc chắn không phải là thứ gì tốt.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn rồi hỏi: “Bên trên đó viết gì vậy?”
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nhìn được phần mở đầu thì Thẩm Nguyệt đã thu lại thánh chỉ sau đó nhanh chóng rời đi, nàng lẩm bẩm nói: “Ngươi đừng quan tâm, việc này không liên quan đến ngươi”.
Nàng ngay lập tức đi thẳng đến cửa phòng Tô Vũ.
Đèn trong phòng hắn vẫn sáng.
Thẩm Nguyệt tràn đầy tức giận, không thể nào bình tĩnh lý trí được nữa, trước khi quyết định phải bình tĩnh đối mặt thì nàng đã đưa tay đẩy cửa phòng của Tô Vũ ra.
Lúc này Tô Vũ còn chưa ngủ cho nên vẫn chưa chốt cửa.
Tô Vũ đang tự mình thay thuốc cho vết thương trên cánh tay, bởi vì một tay không thuận tiện nên động tác vô cùng chậm.
Khi Thẩm Nguyệt bước vào thì hắn đã rủ tay áo màu trắng xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Nguyệt cầm trong tay thánh chỉ bị cháy xém thì thần sắc của hắn liền trở nên âm trầm.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân bước vào, đứng mặt đối mặt với Tô Vũ.
Nàng nói: “Tô Vũ, chàng không định nói với ta chuyện gì hay sao?”
Tô Vũ nói: “Nàng đã nhìn thấy tất cả rồi, ta còn biết nói cái gì nữa? Cho dù ta có nói thì nàng sẽ chịu nghe sao?”
Thẩm Nguyệt mím môi, trong lòng tức giận, nàng đập thánh chỉ xuống bàn rồi hỏi: “Thánh chỉ này được truyền đến từ lúc nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT