Thẩm Nguyệt gật gật đầu, nhưng vẫn có chút không yên lòng nói: “Đúng vậy, đứa nhóc đó chỉ mới có một tuổi, ta không thể đem theo nó bôn ba khắp nơi. Nhưng cũng không thể để cho nó tiếp tục ở lại kinh thành, ta rất sợ hoàng đế sẽ dùng nó uy hiếp ta”.
Tô Vũ nói: “Đừng lo lắng, bây giờ Bắp Chân vẫn an toàn”.
Ngay cả khi Bắp Chân bị hoàng đế Đại Sở dùng làm con bài uy hiếp thì chỉ cần Thẩm Nguyệt còn sống, Bắp Chân sẽ bình an vô sự.
Nhưng lúc này, cho dù có nói thế nào thì Thẩm Nguyệt cũng sẽ nghe không vào. Nàng rất sốt ruột muốn bảo vệ con trai của mình, không hề muốn trơ mắt nhìn thấy Bắp Chân rơi vào tay hoàng đế Đại Sở.
Tô Vũ nhìn có vẻ mệt mỏi, Thẩm Nguyệt cũng không hỏi sâu vào, chỉ nói: “Chàng về phòng nghỉ ngơi sớm đi”.
Bộ y phục màu đen của Tô Vũ đã bị rách, bên trên còn có vết máu, tuy rằng không hiện rõ nhưng mặc mãi cũng không thoải mái.
Thẩm Nguyệt vào thành mua một bộ y phục mới, cũng là một bộ y phục màu đen như loại hắn thường mặc.
Thẩm Nguyệt cầm quần áo trước mặt nói: “Không biết có vừa người chàng không, chàng cứ mặc thử vào xem”.
Tô Vũ mỉm cười, nhận lấy bộ y phục rồi nói: “A Nguyệt thật có lòng quá”.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng không vội vã quay về kinh, Thẩm Nguyệt nghĩ bây giờ nàng chưa cần phải giữ khoảng cách với hắn, nàng muốn đối tốt với hắn nhiều hơn.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta chỉ tiện đường mua được mà thôi”.
Tô Vũ đứng ở khung cửa trong chốc lát rồi hơi nhướng mày nói: “Ta phải đi tắm, nàng muốn vào cùng không?”
Thẩm Nguyệt đen mặt từ chối: “Không cần, chàng chỉ cần cởi y phục cũ ra đưa cho ta đem vứt bỏ là được rồi”.
“Cởi ngay tại đây sao?”
Thẩm Nguyệt lúng túng.
Ngay sau đó, Tô Vũ liền mỉm cười rồi nhỏ giọng quyến rũ nói: “Nàng vào trong đi, ta sẽ cởi hết ra đưa cho nàng”.
Tô Vũ hắng giọng, cố nén nụ cười rồi nói nhỏ: “Nếu như ta thật sự dụ dỗ nàng thì nàng sẽ ăn thịt ta sao? Ta thấy dạo gần đây lá gan của nàng rất lớn”.
Thẩm Nguyệt mím môi, quay đầu rời đi, kiên quyết nói: “Tô Vũ, cứ đợi đấy, ta sớm muộn gì cũng sẽ ức hiếp được chàng”.
Tô Vũ dựa vào cửa nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn của nàng, chậm rãi nói: ” Ta đây lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Có điều nhanh như vậy mà nàng đã không còn hiền lành khiến cho ta cảm thấy có chút không quen. Bộ y phục bẩn này ta có thể tự mình giải quyết sau”.
Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hành lang gấp khúc và biến mất trong nháy mắt.
Nụ cười trên gương mặt Tô Vũ cũng tắt dần, ngay khi gió thổi qua thì liền biến mất.
Tần Như Lương đi ra ngoài, liếc nhìn thấy Tô Vũ đứng bên khung cửa liền lạnh lùng nói: “Ngươi không cho nàng quay về kinh, nếu như có chuyện không hay xảy ra với Bắp Chân thì nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT