Tô Vũ rời khỏi môi nàng, hắn hôn lên vành tai nàng, khàn khàn nói: “Mặc váy cổ cao hẳn là không thành vấn đề”.

Trong lúc Thẩm Nguyệt đang lúng túng thì ngay sau đó nụ hôn của Tô Vũ đã khóa chặt lấy cổ nàng rồi chậm rãi trượt xuống dưới.

Thẩm Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong phút chốc hai tay nàng không còn chỗ để bám vào nữa cho nên đành phải ôm chặt Tô Vũ, ghé vào lỗ tai hắn thở gấp.

Tô Vũ để lại những dấu hôn sâu trên cổ, vai và xương quai xanh của nàng.

Nàng vô cùng bối rối, lúc này mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Tô Vũ.

Lòng bàn tay hắn đặt trên lưng Thẩm Nguyệt, cơ thể Thẩm Nguyệt không còn căng cứng từ đầu đến chân như trước đó mà đã dần dần mềm ra dưới bàn tay hắn, cứ như thể đã tan thành một vũng nước.

Thẩm Nguyệt không nói nên lời, nàng cảm thấy thân thể của mình nhạy cảm chưa từng thấy, cảm nhận được rõ ràng bàn tay của hắn đang trượt qua eo nàng.

Đôi bàn tay thon dài ấm áp kia có thể cầm kiếm, có thể chấp bút, còn có thể khiến cho đầu óc Thẩm Nguyệt trống rỗng, nàng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh đôi bàn tay hắn trượt xuống lưng của mình.

Những ngón tay thon dài của hắn lần theo rốn nàng rồi từ từ di chuyển lên trên…

“Tô Vũ…”

Tay Tô Vũ dừng lại, hắn hôn nàng thật sâu, cố kiềm chế nói: “Nếu nàng nói không thì ta sẽ không tiếp tục nữa”.

Lúc đó Thẩm Nguyệt có thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, khóe mắt hắn còn nhuộm một màu ửng đỏ rất nhạt.

Ánh mắt của hắn đã không còn tĩnh lặng nữa mà đã gợn sóng dữ dội, chỉ hận không thể nuốt trọn nàng chỉ trong một lần.

Nhưng dù vậy hắn vẫn cố kiên nhẫn.

Thẩm Nguyệt làm sao có thể nhẫn tâm, nàng khàn giọng nói: “Ta đã từng sinh con, chàng vẫn muốn sao?”

Tô Vũ nói: “Tất nhiên là muốn, Bắp Chân đã theo họ Tô của ta, sớm muộn gì cũng là con của ta”.

Thẩm Nguyệt nở nụ cười yếu ớt, nàng ngẩng đầu hôn lên yết hầu của Tô Vũ, toát ra bộ dáng quyến rũ nói: “Vậy nếu như chàng cứ kìm nén thì sớm muộn gì chàng cũng gặp rắc rối, lúc đó chính ta lại là người chịu thiệt”.

Hành động đó của nàng đã khiến cho người giỏi kiềm chế như Tô Vũ cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Hắn nheo mắt rồi lại cúi đầu, giữ chặt lấy nàng khi nói: “Vậy thì ta sẽ không kiềm nén nữa”.

Một tay của Tô Vũ từng chút một di chuyển lên trên, một tay còn lại ôm chặt lấy nàng.

Thẩm Nguyệt nghĩ rằng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi bàn tay của hắn thực sự chạm vào nàng thì nàng lại giống như người bị tước vũ khí và phải đầu hàng, đầu óc trống rỗng.

Nàng vòng tay qua eo Tô Vũ rồi ôm chặt lấy lưng hắn, những đầu ngón tay không khỏi vuốt ve những vết sẹo dài trên lưng hắn.

Tô Vũ rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.

Từ cổ họng của Thẩm Nguyệt tràn ra tiếng rên rỉ khe khẽ, theo từng động tác của hắn, những ngón tay của nàng ấn nhẹ lên lưng hắn, lướt qua các khớp xương trên lưng hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play