Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không có, chàng ngồi yên cho ta”.
Ngón tay Tô Vũ vuốt nhẹ chỗ ẩm ướt đó rồi chậm rãi đưa vào trong miệng nếm thử, bình luận: “Tuyết này hơi mặn”.
“Nhất định là vị giác của chàng có vấn đề rồi, Tô Vũ, ban đêm đừng ngủ quá sâu, ta gọi chàng lúc nào thì chàng phải đáp lời ta lúc đó, được không?”
Thẩm Nguyệt cởi xuống lớp vải thô bên ngoài tầng váy muốn đắp lên cho Tô Vũ.
Chỉ là lại bị hắn từ chối: “Nàng tự mình giữ lấy đi, ta không lạnh”.
Thẩm Nguyệt an tĩnh lại, nhẹ nhàng rúc vào trong vòng tay hắn, nói: “Vậy ta ôm chàng, có phải là sẽ ấm áp hơn một chút hay không”.
“Ừm”.
Nàng không biết Tô Vũ có ngủ thiếp đi hay không nhưng trời đêm càng lúc càng giá rét, cho dù nàng đã quấn thật dày cũng không ngăn nổi cơn lạnh xâm lấn vào da thịt đó.
Những cành cây chết khô chất ở cửa hang cũng không thể chặn lại gió lạnh thổi lùa vào trong.
Một đêm này đặc biệt dài.
Thẩm Nguyệt xê dịch cơ thể đã cứng ngắc của mình, vô tình đụng phải người Tô Vũ thì thấy cả người hắn đã lạnh lẽo giống như một tác phẩm điêu khắc từ băng.
Trái tim Thẩm Nguyệt thắt chặt, nàng hoảng loạn đưa tay sờ soạng gương mặt hắn, hắn không hề phản ứng lại, lông mi dưới mí mắt như đã bị đóng băng, chẳng hề nhúc nhích.
Khuôn mặt hắn lạnh cong, hơi thở mong manh.
“Tô Vũ,…. Tô Vũ, chàng tỉnh lại đi…”
Thẩm Nguyệt áp tai lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực hắn cũng đập chậm lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại vậy.
“Tô Vũ, chàng đã hứa với ta là không thể ngủ quá sâu, khi ta gọi chàng nhất định sẽ tỉnh dậy mà…”
Thẩm Nguyệt biết người không phải làm từ sắt thép, hắn cũng sẽ có lúc mỏi mệt, cũng sẽ có lúc lao lực quá độ, nàng chưa từng phớt lờ dáng vẻ gầy gò hơn so với trước đây của hắn, cũng không bỏ qua việc hắn không còn cảnh giác như trong quá khứ nữa.
Nàng rất sợ hãi Tô Vũ sẽ từng chút trở nên yếu ớt như thế này.
Nàng thực sự đã tin lời hắn, cho rằng hắn không sợ rét buốt.
Có lẽ hắn thực sự không sợ lạnh, trước đây cả người hắn vẫn ấm áp ngay cả trong ngày đông tháng chạp âm lịch, nhưng hiện tại thân thể của hắn lại đang dần trở nên cứng ngắc trong giá lạnh.
Khi Thẩm Nguyệt lạnh hắn có thể cởi bỏ quần áo của bản thân để bao bọc lấy nàng nhưng lại không cho phép nàng cởi áo khoác lên cho hắn.
Hắn thà rằng bản thân bị đông lạnh cũng không muốn nàng lạnh.
“Tô Vũ, chàng tỉnh lại cho ta…”, Thẩm Nguyệt vuốt ve khuôn mặt hắn, lại dùng lực ôm chặt lấy vòng eo hắn, nhưng hắn vẫn an tĩnh dựa vào tường đá trong tư thế vô tội cũng như vô hại nhất.
Một nỗi sợ hãi che trời rợp đất bủa vây con tim nàng, Thẩm Nguyệt vô cùng kinh hoảng mà nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tô Vũ, một ngụm cắn vào mu bàn tay hắn, nói: “Tô Vũ, ta không thể mất đi chàng được, ta sẽ giằn vặt tới chết mất….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT