Nàng ngừng một chút, giọng nói có phần khàn khàn tiếp tục vang lên: “Nếu chàng không quay lại thì chàng muốn ta đợi chàng đến khi trời đất hoang tàn sao? Còn không bằng ta nối gót theo chàng xuống hoàng tuyền để tìm chàng”.

Tô Vũ ngẩn người.

Trong khu rừng rải đầy dấu vết của trận giao tranh ác liệt vừa rồi với những dấu kiếm loang lổ chém xuống thân cây tùng bách.

Tuy nhiên khi Tô Vũ còn đang choáng váng, một gốc cây thông sau lưng hắn vì nhận phải công kích quá mạnh từ đao kiếm mà bất ngờ đổ ập về phía hắn.

Thẩm Nguyệt cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một bóng đen nhe nanh múa vuốt từ trên đỉnh đầu đè xuống như một ma quỷ.

Nàng ngay lập tức bổ nhào tới, trong chớp mắt đã đẩy ngã Tô Vũ xuống đất, cùng lúc đó, bóng đen cũng hoàn toàn đè ép xuống, cùng với tuyết bắn tung tóe, tất cả đều đổ ào xuống thân thể nàng.

Trong sự trầm mặc ngắn ngủi, không gian vắng lặng tới mức dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

“A Nguyệt…”

Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã phản ứng lại, hít ngược một ngụm khí lạnh.

Thì ra là cây bị đổ.

Gai thông này đúng là bén nhọn, chúng cắm trên lưng nàng khiến nàng có cảm giác như đang xuyên thủng qua lớp quần áo dày cộp vậy.

Thân cây đè lên vai nàng, cũng không phải rất nặng, nàng còn có thể chịu đựng được.

Thẩm Nguyệt có chút nhức óc, trái tim dán sát cùng hắn cũng có chút nóng bỏng, nàng vừa vùi đầu vào trong hõm cổ của Tô Vũ vừa lẩm bẩm: “Không sao, chỉ là có tuyết đột nhiên chui vào cổ ta, lạnh đến mức khiến ta rùng mình thôi”.

Nàng ôm lấy đầu hắn hỏi: “Tô Vũ, chàng vẫn ổn chứ?”

“Ta không sao”.

“Vậy thì tốt, may mắn là có ta tới. Lúc ta đến vừa rồi vừa vặn nhìn thấy có kẻ đang giơ đao sau lưng định giết chàng, dọa ta sợ chết khiếp rồi”.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tô Vũ, nếu sau này chàng để ta lại một mình ta ở lại cũng thật vô nghĩa”.

“Ta không cưỡng cầu mình có năng lực giống chàng bảo vệ ta để tới bảo vệ chàng, ta chỉ muốn mình thể nỗ lực một chút, cũng có thể bảo vệ chàng một ít khi chàng cần nhất”.

Nàng cẩn thận nói với hắn: “Tại sao ta lại hy vọng chàng là một người tốt đẹp đây? Người tốt sống không lâu, vẫn nên xấu xa một chút mới tốt, như vậy mới có thể sống càng thọ.

Sau này không cần lo lắng ta sẽ trách chàng, sẽ chán ghét chàng nữa, chàng cứ việc xấu xa, cho dù là người độc ác gian trá nhất thế gian này thì Tô Vũ chàng vẫn mãi là người trong tim Thẩm Nguyệt ta”.

Tô Vũ vươn tay nắm lấy thân cây thông đầy lá gai gỡ khỏi bả vai của Thẩm Nguyệt.

Tiếp đó hắn có chút hoảng hốt hỏi: “A Nguyệt à, từ khi nào mà nàng học được những lời yêu thương cảm động này vậy”.

Thẩm Nguyệt ngước đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút lấp lánh của hắn, lại tiến đến gần hôn lên cánh môi hắn, cười rạng rỡ: “Cảm động không, thực ra ta đã diễn luyện trong lòng rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn gò ép cự nự, không nói ra cho chàng nghe mà thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play