Dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi xuống mái hiên, trừ nó ra, mọi thứ bên ngoài vô cùng yên tĩnh.

Sau đó nàng đã mơ một giấc mộng.

Trong giấc mơ, cửa cung đình khang trang rộng rãi, dù là lúc mở hay đóng đều phát ra tiếng vang trầm nặng.

Thiếu niên mặc áo đen đứng dưới ánh mặt trời vô cùng tỏa sáng, mi mục như họa, thẳm sâu trong đôi mắt ấy dường như còn điểm vài nét mực chưa tan.

Nhưng lúc hắn mỉm cười lại vô cùng ấm áp.

Thẩm Nguyệt đã nhận ra người kia từ trong tiềm thức, đó chính là thiếu niên Tô Vũ, lúc đó hắn chừng mười bảy mười tám tuổi.

Nhưng khi còn niên thiếu, hắn đã anh tuấn phi phàm, mặt trời mới lên phản chiếu tinh thần phấn chấn ở nơi ấn đường, không hề là dáng vẻ thâm trầm và tính kế như khi ở trước mặt Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt của thời thiếu nữ không hề nhận ra làn da nhợt nhạt của thiếu niên Tô Vũ lúc hắn quay về, chỉ chìm đắm trong nụ cười ấm áp hiển lộ trên gương mặt kia.

Nàng nói: “Tô sư phụ, cuối cùng người cũng trở về rồi, ta vui lắm”.

Ý cười trong mắt Tô Vũ bị gió thổi tan bớt, hắn giơ tay vuốt tóc Thẩm Nguyệt, sau đó lấy một tượng gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo từ trong ngực ra.

Thiếu nữ Thẩm Nguyệt lại càng vui vẻ khi nhận được tượng gỗ, nàng tỉ mỉ thưởng thức nó hồi lâu, không để ý đến Tô Vũ.

Một hồi sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nói với hắn: “Sư phụ, mỗi lần người quay về đều mang cho ta đồ chơi mới mẻ, thích quá trời”.

Tô Vũ kiềm nén nỗi chua xót cũng như những khổ sở, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Nhưng cơ hội để ta ra ngoài cũng ít lắm”.

Có lẽ thiếu nữ Thẩm Nguyệt vẫn sẽ không thể biết được lúc lòng Tô Vũ canh cánh về tượng gỗ này, hắn đang ở trong tình cảnh thế nào.

Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng.

Lòng có chút buồn bã.

Nàng từng nghe hắn kể về chuyện dưỡng thương trong nhà sư phụ làm mộc ngoài thành.

Chắc hẳn đó là lúc hắn trốn về từ biên giới phía nam, vừa tỉnh lại sau khi bị thương nặng, thế chẳng khác nào mới dạo một vòng Quỷ Môn Quan.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Tô Vũ khoác áo, tóc dài xõa trên vai, vừa mới tỉnh lại, đang học cách khắc gỗ từ thợ mộc, vẻ mặt chuyên chú khắc từng nét đao lên khối gỗ trong tay.

Bức tượng được khắc ra ấy chính là người mà hắn nhớ mong nhất trong hồi ức.

Giọng nàng khẽ tới mức không rõ ràng, còn mang theo chút sầu não nỉ non tên hắn: “Tô Vũ…”

Tô Vũ, người đang khẽ buông mi nghỉ ngơi khựng lại cực nhỏ, hắn mở mắt yên lặng nhìn nàng.

Tần Như Lương cũng nghe được nên cũng mở to mắt nhìn, mang theo chút thương cảm.

Có lẽ Thẩm Nguyệt cảm thấy lạnh nên cơ thể bắt đầu co rúc cuộn tròn lại.

Tô Vũ cởi áo khoác của bản thân định đắp lên trên người Thẩm Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play